Cuối tháng Tư, cả trời bão lộng
Cuốn dần trôi duyên mộng thư sinh
Đời nghiệt oan, đành gác lại chuyện tình...
Dẫu đất nước chiến chinh không còn nữa.
Ôi thân trai, dở dang đời binh lửa
Thanh bình ư!
Duyên lứa phải xa nhau !
Đêm biển Đông, giông tố sóng gào
Chiếc thuyền nhỏ, ôi lao đao định mệnh.
Vùng tự do
Bến bờ nơi tôi đến
Chút ít quà, trìu mến gởi giúp nhau
Từ biệt ly, em thổn thức nghẹn ngào
Rau khoai độn...
Xanh xao cuộc sống.
Tôi nơi đây, thường đêm trong ác mộng
Giấc hãi hùng, gió lộng bão tháng Tư
Tôi vẫn không quên dòng nước mắt giã từ
Em ở lại
Áo thiên thư biền biệt.
Đã lâu lắm, chưa về thăm Phan Thiết
Cùng Quê Hương dầy oan nghiệt thương đau
Mười năm xa
Ngày tin nhắn nghẹn ngào
Em đã chết nơi tù lao nước độc.
Tháng ngày tha hương, canh khuya dài trằn trọc
Muối xát lòng, ôi tang tóc thê lương
Nhớ ngày xưa hai đứa dạo phố phường
Tay ghì chặt, hẹn yêu đương lễ cưới.
Giờ xa xăm...
Đâu hương cau hương bưởi?
Tôi trần đời
Em dưới mộ huyệt sâu
Có còn chăng là tiếng nấc kinh cầu
Yên nghỉ nhé
Cuộc bể dâu ly biệt.
Hỡi tháng Tư!
Tìm đâu màu mắt biếc?.
*
Nỗi niềm tháng tư
Ngày tháng u buồn
Thoáng qua đi
Tháng Tư
Gợi nhớ buổi phân kỳ
Tháng Tư
Tan tác hồn sông núi
Tháng Tư
Tang chứng của biệt ly.
Đăm chiêu đôi mắt vọng quê nhà
Ba mươi chín năm
Thoáng trôi qua
Kẻ ở, tâm tư buồn vô vọng!
Người đi, mòn mõi ngóng phương xa.
Bài hát tháng Tư
Trỗi nốt buồn...
Cung đàn ai oán nỗi sầu tuôn
Tháng Tư
Non nước đầy nghiệt ngã
Cung đường gác thánh lạc tiếng chuông.
Bơ vơ lời cuốc gọi tìm nhau
Cánh Bắc
Cánh Nam
Lạc phương nào?
Chia lìa những mảnh đời mất dấu
Mờ trong ảo vọng... người mất nhau!.
Dạo ấy em tôi tuổi mười lăm
Tuổi của tin yêu
Tuổi trăng rằm
Dấu trong vạt trắng chùm thơ nhỏ
Chợt tắt hồn nhiên, mắt xa xăm.
Dang dở rồi em
Tuổi học trò
Vào đời giúp mẹ nặng gánh lo
Chíu chít đàn em còn thơ dại
Xếp cả vần thơ
Xếp hẹn hò.
Rong rũi một lần tôi ghé thăm
Em kể tôi nghe những tháng năm
Dòng đời em trải bao gian khổ
Bắt đầu từ dạo...
Tuổi mười lăm.
Thương xót tặng em
Một bài thơ
Thoáng thấy mắt em đượm lệ mờ.
Ba mươi năm chết niềm hy vọng...
Nay bỗng hiện về tuổi mộng mơ.
Thơ mất trong em
Thưở bảy lăm
Còn nghĩa gì đâu áng trăng rằm
Ba mươi năm hoá đời gỗ đá
Giã biệt tình mơ
Tuổi mười lăm.
*
Nỗi niềm tháng tư
Thoáng qua đi
Tháng Tư
Gợi nhớ buổi phân kỳ
Tháng Tư
Tan tác hồn sông núi
Tháng Tư
Tang chứng của biệt ly.
Đăm chiêu đôi mắt vọng quê nhà
Ba mươi chín năm
Thoáng trôi qua
Kẻ ở, tâm tư buồn vô vọng!
Người đi, mòn mõi ngóng phương xa.
Bài hát tháng Tư
Trỗi nốt buồn...
Cung đàn ai oán nỗi sầu tuôn
Tháng Tư
Non nước đầy nghiệt ngã
Cung đường gác thánh lạc tiếng chuông.
Bơ vơ lời cuốc gọi tìm nhau
Cánh Bắc
Cánh Nam
Lạc phương nào?
Chia lìa những mảnh đời mất dấu
Mờ trong ảo vọng... người mất nhau!.
Dạo ấy em tôi tuổi mười lăm
Tuổi của tin yêu
Tuổi trăng rằm
Dấu trong vạt trắng chùm thơ nhỏ
Chợt tắt hồn nhiên, mắt xa xăm.
Dang dở rồi em
Tuổi học trò
Vào đời giúp mẹ nặng gánh lo
Chíu chít đàn em còn thơ dại
Xếp cả vần thơ
Xếp hẹn hò.
Rong rũi một lần tôi ghé thăm
Em kể tôi nghe những tháng năm
Dòng đời em trải bao gian khổ
Bắt đầu từ dạo...
Tuổi mười lăm.
Thương xót tặng em
Một bài thơ
Thoáng thấy mắt em đượm lệ mờ.
Ba mươi năm chết niềm hy vọng...
Nay bỗng hiện về tuổi mộng mơ.
Thơ mất trong em
Thưở bảy lăm
Còn nghĩa gì đâu áng trăng rằm
Ba mươi năm hoá đời gỗ đá
Giã biệt tình mơ
Tuổi mười lăm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét