10 tháng 4, 2014

.CẢM ƠN


                          .CẢM ƠN

                 Xin cảm ơn Cách mạng

                 Đã dạy cho tôi biết
                 Thế nào là căm thù
                 Vì đâu phải hủy diệt ?

                 Tôi đã thấm khổ đau 

                 Và no đầy nhục nhã 
                 Đêm dài nhìn bóng tối 
                 Đối thoại với canh tàn


                 Tóc xanh hồ chớm bạc

                 Ngày trắng theo nhau qua 
                 Tình đời bao ấm lạnh 
                  Càng nghĩ càng xót xa

                  Cuộc sống này mệt quá 

                  Kéo lê trong vũng lầy
                  Còn gì mà mơ ước
                  Cho ngày mai tới đây

                  Tôi buồn cho thân phận 

                  Trót sinh ra làm người 
                  Trong lỗi lầm thế kỷ 
                  Tiếng khóc thay câu cười

                  Xin cảm ơn Cách mạng 

                  Đã cho tôi làm thơ 
                  Những vần thơ phẩn uất
                  Kéo dài đến bao giờ ?...
                              TẠ TỴ
                          SUỐI MÁU, 1976

                      3. XIN CHO TÔI


                   Xin cho tôi được khóc 

                   Vì thân phận làm người
                   Với chuỗi dài ngày tháng
                   Oán thù bao giờ nguôi ?
   
                   Xin cho tôi khỏi nhớ
                   Những ngày vui hôm qua
                   Vì cánh chim đã gẫy 
                   Giữa lương tâm mù lòa !

                   Xin cho tôi được biết

                   Vì đâu mãi cách xa 
                   Căm thù vây lưới thép
                   Chia đôi giọt lệ nhòa !

                   Trời nơi đây quá thấp

                   Lớp lớp rừng kẽm gai 
                   Tình nơi đây uất nghẹn 
                   Chìm trong tiếng thở dài

                   Cơm, rau ngày hai bữa

                   Quẩn quanh những bước đi
                   Tối nằm lưng ôm đất 
                   Khổ đau có nghĩa gì ?...

                   Bạn bè cùng số phận 

                   Ngó nhau như bầy ma
                  Tâm sự nào cay đắng
                  Tâm tư nào thiết tha ?

                  Đêm dài không mở cửa 

                  Chuyền môi khói thuốc cay 
                  Nhớ nhà buồn đứt ruột
                  Người ơi người có hay?

                  Thôi, xin thôi giọng hát 

                  Hãy im đi lời than
                  Cuộc chơi trót lầm lỡ
                  Sá gì nỗi hợp tan

                  Xin cho tôi, cho tôi

                  Dẫu chỉ một lần thôi 
                  Trở về miền đất hứa
                  Trước khi mất cuộc đời!...
                              TẠ TỴ
                         SUỐI MÁU, 1976

                         4. NÚI RỪNG

   
                  Ở đây những núi cùng rừng
                  Trời nghiêng lũng thấp , nửa từng mây che 
                  Núi cao, ngăn bước nẻo về
                  Rừng sâu khép kín cơm mệ cuối đời 
                  Xa vắng quá bạn bè ơi !
                  Màu xanh khoả lấp chân trời nhớ thương 
                  Lỡ tay đánh mất Thiên đường 
                  Xác chìm Địa ngục còn vương dáng hồng
                  Xin đừng đợi , cũng đừng mong
                  Hận thù khép kín một vòng thời gian 
                  Đầm đìa lệ nến tuôn tràn
                  Đêm đêm hồn nhỏ băng ngàn về xuôi !
                            TẠ TỴ 
                           YÊN BÁI, 1977

                  5.  HÃY TRẢ LẠI TÔI,  SAIGON NẮNG VÀNG ... *

                  Hãy trả tôi, Saigon với nắng vàng rực rỡ 

                  Cùng bóng hàng cây bên hè phố thân yêu
                  Hãy trả lại tôi, những vóc dáng diễm kiều 
                  Những đôi mắt hồ thu xanh biếc ngọc
                  Hãy trả lại tôi, những dòng sông trên sóng tóc
                  Những nụ cười thơm ngát tuổi thanh xuân 
                  Hãy trả lại tôi, đôi cánh Thiên thần
                  Từng bay lượn khắp vùng trời Nghệ thuật
                  Hãy trả lại tôi, những khu vườn ươm ngát
                  Để bướm vàng nô giỡn với ong tơ 
                  Mỗi phút trôi qua là một bất ngờ
                  Như mưa nắng không chờ mà hội ngộ
                  Hãy trả lại tôi, những vòng tay rộng mở
                  Giữa cuộc đời đón nhận chuyện yêu thương 
                  Hãy trả lại tôi những phố, những phường  
                  Những bồn cỏ Công viên bốn mùa tình tự 
                  Từ đỉnh cao tiếng hát thấm vào tim
                  Tiếng hát lênh đênh, tiếng hát nổi chìm 
                  Len nhè nhẹ như lời ru của mẹ 
                  Hãy trả lại tôi, những giấc hồng tuổi trẻ 
                  Những tiếng chân bước khẽ dưới trời đêm 
                  Hãy trả lại tôi, những vạt áo tơ mềm 
                  Bay phơ phất uốn mình trong nắng sớm 
                  Hãy trả lại tôi, những nỗi buồn mơn trớn
                  Những lời yêu gờn gợn giữa bờ môi 
                  Saigon ơi, xa vắng đã lâu rồi
                  Quá thương nhớ, hồn tôi rừng rực lửa
                  Hãy trả lại tôi , hôm nay và ngày mai nữa
                  Những ước mơ chưa toại nguyện sông hồ 
                  Những hẹn hò chưa kết đọng thành thơ
                  Những trầm lặng đợi chờ cơn bão tố 
                  Hãy trả lại tôi, những cuộc tình dang dở 
                  Nỗi buồn vui khép mở cánh thời gian 
                  Hãy trả lại tôi, từng đoá mai vàng
                  Mỗi Xuân đến, cả Saigon trẻ lại
                  Hãy trả lại tôi, bây giờ và mãi mãi 
                  Những thứ gì đã mất tự hôm qua 
                  Hãy trả lại tôi, cuộc sống hiền hòa 
                  Của thành phố Saigon còn phong nhụy 
                  Tôi đang sống với rất nhiều suy nghĩ 
                  Mất Saigon là mất cả đời tôi
                  Saigon ơi, cách biệt đã lâu rồi 
                  Hãy trả lại những gì tôi mơ ước 
                  Hãy trả lại tôi những ngày vui thuở trước 
                  Những đêm dài thao thức trắng không gian 
                  Hồn bâng khuâng chết lịm giữa cung đàn
                  Chiều mở cửa tơ vàng giăng nến điện
                  Hãy trả lại tôi, những dấu chân kỷ niệm 
                  Đường học trò nhịp guốc gõ âm vang 
                  Hỡi em yêu, mộng cũ có phai tàn
                  Có khô héo theo thời gian mòn mỏi ?
                  Tôi ở đây vẫn luôn luôn chờ đợi 
                  Một ngày nào trở lại phố phường xưa

                  Saigon ơi, thương nhớ mấy cho vừa !...

                               TẠ TỴ
                                       LÀO CAI, 1977
                           -------
                  *  tựa chính bài thơ : Hãy trả lại tôi( BT ) 


                6. MÙA XUÂN KHÔNG CÓ NHAU 


     - Khi mùa xuân bay cao trên rừng trên vùng trời cẩm thạch

       Khi lòng em rạo rực như lòng suối băng xa 
       Khi mắt nhắm hồn mơ vòng tay ấm 
       Khi môi chờ hơi thở hiền hòa 
       Thì tại sao không có anh bên cạnh
       Đã mấy mùa rồi mưa nắng đi qua 
       Trong đêm tối em nhìn thời gian trôi lùa kẽ hở 
       Nhìn đời mình tẻ nhạt khô cong
       Nhìn nhan sắc tàn phai theo ừng bông hồng rã cán
       Không có anh, em biết lấy gì để che cơn gió lạnh
       Bàn tay nào dìu em trốn cô quạnh đêm nay
       Anh không về, ngày nối tiếp ngày 
       Chôn dĩ vãng trong mắt hờn ứa lệ
       Em chờ anh, chờ anh lâu quá thế
       Ngục tù nào giam giữ được tình ta? 
       Vẫn hằng đêm em nằm kề gối mộng
       Em ôm anh trong giấc ngủ nhạt nhòa
       Anh không về, giường chiếu cỏ mọc hoang vu
       Và hồn em trong suốt thủy tinh
       Chợt tan vỡ, xô nghiêng trời ảo ảnh
       Cùng dư ba cay đăng một cuộc tình !...

      -Anh chưa về vì mùa Xuân không còn nhân ái 

       Hoa trái lên hương không phải báo tin yêu
       Đường phố hôm nay xuôi ngược một chiểu
       Quen hay lạ, nhìn nhau đều ngơ ngác
       Mộng hôm trước hôm nay đổi khác
       Nên lòng buồn man mác cùng mây bay lang thang 
       Anh ngồi đây, đêm đêm đối diện với canh tàn 
       Mắt im sững  ngó không gian tù ngục 
       Có muôn vạn mũi kim đâm xuyên lồng ngực 
       Ôi, mùa Xuân nào vui trong ký ức đơn sơ
       Đã trở về anh, như một giấc mơ 
       Một hạnh phúc nữa vùi trong cơn đau úp mặt 
       Thì còn đó, thời gian ngăn ngắt
       Anh ôm vào lòng như con thú giành ăn 
       Như kẻ khát chát chiu từng giọt nước 
       Như con thuyền nhớ bến cũ xa xăm...
       Anh chưa về vì mùa Xuân nơi đây mây mù nặng chĩu
       Lớp lớp kẽm gai ngăn lối mộng đường dài
       Với hận thù phủ kín bóng tương lai
       Với tủi nhục làm hồn anh chai đá !...
       Đã từ lâu, anh biến thành người khách lạ 
       Giấu đời mình trong kỷ niệm không hề phai .
             TẠ TỴ
             NGHĨA LỘ, 1977


                                          7. TA ĐỂ LẠI


                               Ta để lại những gì cao đẹp nhất

                               Đã kết tinh bằng huyết lệ hồn ta 
                               Nét vẽ siêu thần không bao giờ mất
                               Với sắc màu diễm tuyệt chẳng phai nhòa

                               Ta để lại bao dòng thơ diễm ảo

                               Như nước nguồn réo rắt tự triền cao
                               Nếu mai mốt gió về gây giông bão 
                               Tiếng thơ buồn bay vút tới Trăng, Sao

                               Ta để lại từng lời văn óng chuốt
                               Dù chuyện đời muôn thuở vẫn bi thương 
                               Trái tim héo và bàn tay giá buốt
                               Bút mực chênh vênh, tâm sự chán chường !

                               Ta để lại những ngày tù gian khổ

                               Những đêm dài đối diện với hư không
                               Mỗi miếng cơm là một dòng lệ đổ  
                               Mỗi sát-na là một khắc hãi hùng

                               Ta để lại một cuộc tình dang dở 

                               Bao năm rồi nước mắt vẫn chưa khô
                               Hình ảnh cũ đi về trong giấc mộng 
                               Nơi xa kia, ai đợi với a chờ ?...

                               Ta để lại bạn bè nguyên vẹn đó

                               Chuyện vui buồn theo ngày tháng qua đi 
                               Còn kể chi màu xanh hay sắc đỏ 
                               Có nhớ thương nhau cũng chẳng ích gì !

                              Ta để lại một vùng trời rực rỡ 

                              Một vườn đời rộn rã tiếng chim ca 
                              Một bông lúa và cành hoa dang dở
                              Một kiếp người, cùng Họ, tên ta ...
                                          TẠ TỴ
                                        CHINÉ , 1980


                                                                             tạ tỵ 


    Tạ Tỵ was  born in Hanoi on 24 September 1922, one of eight children.  He studied painting at the Ecole de Beaux -Arts de l' Indochine and graduated in 1943.  After the Vie^t Minh's in 1945 defeat of the Japanese in nothern Vietnam in 1945, Tạ Tỵ, along with many other artists, joined the resistance against to  the French and moved to Thanh hoa province.  In the art section of Resistance Zone III, he worked alongside other artists including Bùi xuân Phái, Nguyễn văn Tý and Nguyễn sĩ Ngọc , as well as musician Văn Cao  and writer Đào duy Anh. He continued to paint and exhibit his works, including and exhibition in the resistance zone in 1948.  Tạ Tỵ's first solo exhibition of 20 cubist paintings was held in Hanoi in 1951; it generated great interest and was boths priased and critised alike.

    In 1953, Tạ Tỵ was conscripted into the army of emperor Bao Dai's government  and moved south to Saigon, where he trained to become an anti-tank artillery officer.  he fought with the 13 th Regiment stationed in Can tho before joining the psychological unit of the General Staff.  In the 1960s Tạ Tỵ's art progressed from cubism to abstraction, a movement that he would explore for the remainder of his days.  He held solo exhibitions in Saigon  in 1956, 1961, 1966, he prepared a series of 50 portraits of southern culture figures for an exhibition intended for 1965.  It was the first series of 50 portraits of portraits made in Vietnam  adapted  a unique special style to reflect the personality and career of each character, though the exhibition was cancelled at the last moment.
     Tạ Tỵ left the army of the South Vietnamese regime in 1972 but after war ended in 1975, as a former military officer, he was imprisoned in a reducation camp in the north of Vietnam for six years.  On his release in 1981, he and his wife [Nguyen thi Hoa] escaped  Vietnam by the sea  to Malaysia and resetlled in California in 1983.   Ta Ty returned to Vietnam only shortly before he died on [24 april] 2004   .                         witness collection 

                                                              


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét