Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Trong loạt bài “Chúng ta phải làm gì?” là loạt bài thiên về mặt thực tiễn nên không muốn nói nhiều về lý thuyết cũng như các dẫn chứng quá dài dòng. Chú trọng vào phương pháp cụ thể là điều tôi mong muốn. Vì vậy mong rằng các bạn nên chú tâm đến việc phát triển ý tưởng thực tiễn từ những ý tưởng gợi ý hơn là quá quan tâm đến những vấn đề nặng về lý thuyết mà ta không thiếu bài viết đã phân tích.
I. Hãy làm những gì cộng sản sợ hãi:
1. Phân tích một số yếu tố của đảng mới “Dân chủ xã hội”
Gần đây có việc ông Lê Hiếu Đằng kêu gọi thành lập đảng “Dân chủ xã hội”. Cá nhân tôi không có ý chống phá hay chỉ trích ông Đằng vì trên thực tế tôi chỉ là một cá nhân đấu tranh bình thường, so về độ nổi tiếng với quá khứ lẫy lừng có thể phá tan nát một nền tự do như VNCH thì ông quá thừa nổi tiếng để kêu gọi mà không cần đếm xỉa đến những lời nói của một kẻ vô danh như tôi. Tôi biết qua nhiều nguồn tin, thật sự trong đảng đang có mưu mô đổi màu giữ tài sản, giữ đảng (Sẽ có trong “Những sự thật cần phải biết” - phần 17). Tuy nhiên lúc này kết luận đảng mới của ông Đằng là “Cuội” thì không nên vì chưa có bằng chứng cụ thể. Ở đây tôi tin phân tích một số điều để ông Đằng và đồng chí của ông có thể đưa ra kêu gọi vào đảng của ông, cho thấy đảng của ông là đấu tranh thật sự.
Những lý do mà đảng của ông Đằng chưa được người dân chúng tôi tin đó là:
- Ông Đằng chưa xé bỏ thẻ đảng cộng sản. Đây không phải là hình thức, vì một đảng viên của một đảng chống đảng cộng sản không thể còn là đảng viên của đảng khác.
- Ông Đằng và các đồng chí của ông chưa đưa ra một lộ trình căn bản cho đấu tranh cụ thể nên không ai dám tin và theo.
- Ông chưa cho thấy ông dứt khoát với cộng sản qua ngay việc đánh giá con người. Ông viết:“Tôi rất mừng nghe Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố ở hội nghị Shangri-La chống lại nền chính trị cường quyền và những đối xử vô nhân đạo đối với ngư dân Việt Nam. Trả lời phỏng vấn một thiếu tướng Trung Quốc, Thủ tướng đã khéo léo nói nước đó là nước nào ai cũng biết. Rõ ràng đây là cú đấm đích đáng bọn bành trướng Bắc Kinh trong một diễn đàn quốc tế. Tôi càng thấy vui hơn khi được biết đây là ý kiến của cá nhân Thủ tướng dám chịu trách nhiệm để tuyên bố như vậy chứ không có sự chỉ đạo nào của Bộ chính trị cả...”
Điều này khiến người dân không tin vì ai cũng biết Nguyễn Tấn Dũng nói rất nhiều mà thực tế làm chẳng được bao nhiêu. Nếu không tin mời đọc bài “Đừng nghe những gì ông Dũng nói”trên DLB sẽ thấy.
1.a. Giả sử đảng ông Đằng là thật sự là đảng đấu tranh cho dân chủ tự do thật sư thì sao?
Khi đó đảng của ông Đằng bắt buộc phải có cương lĩnh, lực lượng cụ thể để đấu tranh đòi đảng cộng sản phải nhượng bộ. Trên thực tế đang cộng sản có điều 4 hiến pháp làm bình phong. Nếu ông Đằng lập đảng thì cũng giống như muôn ngàn đảng khác ở Hải Ngoại, cũng không được đảng cộng sản chấp nhận. Cái mà nhóm của ông Đằng có thể làm được là phải đưa đến việc lập hội, đoàn như cách công đoàn đoàn kết Ba Lan đã từng làm (Hiến pháp cộng sản - Điều 69 Hiến pháp Việt Nam 1992 qui định: “công dân có quyền hội họp, lập hội”).
Rồi sau đó công đoàn này gây sức ép bằng biểu tình, bãi công và có thể có xung đột vũ trang nhỏ để dân đến sự thay đổi nhờ vào quốc tế thông qua con đường và phương pháp người Ba Lan đã từng làm. Tuy nhiên cái mà đảng của ông Đằng nên nhớ là Ba Lan là một nước đã độc lập còn Việt Nam thì lại là một thuộc địa kiểu mới của Trung cộng dưới sự nhận lãnh trách nhiệm của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản. Điều này khó khăn hơn rất nhiều so với Ba Lan nên đòi hỏi cương lĩnh của nhóm ông Đằng phải thật sáng suốt. Như vậy điều trước mắt ông Đằng và đồng chí của ông phải làm là gì?
- Xé bỏ thẻ đảng cộng sản, khi đó ông không còn là đảng viên cộng sản và ông sẽ có thể lập đảng mới.
- Phải biết can đảm đưa ra lời xin lỗi người dân Miền Nam Việt Nam vì đã sai lầm đi theo cộng sản mà giết hại người dân Miền Nam và toàn dân Việt Nam cho đến ngày hôm nay. (Khi đó việc ông vẫn gọi VNCH là địch có thể bỏ qua).
- Đưa ra phương án cụ thể khiến đảng cộng sản phải nhượng bộ cho các ông hoạt động?
- Đưa ra phương án đấu tranh cụ thể để có thể chống Trung cộng, đồng thời có tự do, dân chủ cho Việt Nam.
Khi đó sẽ có người theo và ủng hộ đảng của ông. Chứ hiện tại chỉ kêu gọi như thế này thì thật khó khiến cho người dân chúng tôi có thể tin theo được. Tôi hi vọng ông Đằng và đồng chí của ông sẽ có những lời giải thích và cương lĩnh sáng suốt để chúng tôi đi theo.
1.b Trường hợp đảng của ông Đằng là cánh tay của đảng cộng sản:
Trong trường hợp này sẽ có những điều cần lưu ý như sau:
- Nhóm lợi ích trong đảng cộng sản hiện nay sau khi vơ vét đủ đầy, muốn hạ cánh an toàn sẽ chối bỏ nguồn tiền lấy từ cộng sản để có thể yên tâm nắm giữ hoặc các ông sợ nhân dân xử tội nếu dân chủ thật sự diễn ra sẽ ra tay thành lập đảng mới để thay tên đổi họ cho đảng cộng sản nhưng bản chất giống như Nga và Campuchia hiện nay.
- Những người đấu tranh thật sự sẽ bị bắt và có thể thủ tiêu như cách Hồ Chí Minh đã làm với các đảng phái trong chính phủ liên hiệp...
- Nước Việt Nam sẽ rơi vào vòng cương tỏa mạnh hơn của Trung cộng để cuối cùng sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Như vậy mặc dù không dám đánh giá đảng của ông Đằng có là thật sự đấu tranh hay không (Tôi rất mong đảng của ông Đằng là đấu tranh thật sự) thì cũng có nhiều lý do cho thấy việc làm cần thiết lúc này không phải là thêm đảng mới.
2. Thêm đảng chưa hẳn là cần thiết trong lúc này
Hẳn tôi không cần phải nhắc lại việc một xã hội dân chủ thật sự rất cần sự cạnh tranh của nhiều đảng phái một cách công bằng. Đó là một sự cạnh tranh, giám sát lẫn nhau tạo nên một xã hội phát triển và tự do nhân quyền như mô hình các nước dân chủ trên thế giới với tam quyền phân lập, đa đảng, đa nguyên.
Tuy nhiên có một điều khác cơ bản trong tình hình ở Việt Nam chúng ta đó là chúng ta đang mắc phải một vấn nạn độc nhất vô nhị trên thế giới đó là: Chúng ta bị cai trị bởi 1 băng đảng không những độc tài mà còn bán nước và quan trọng hơn là chống cộng sản Việt Nam đồng nghĩa phải chống Trung cộng. Như vậy cuộc cách mạng dân chủ của chúng ta phải bắt đầu từ số không tròn trĩnh, hay nói cách khác là chúng ta cùng một lúc phải giải quyết 2 bài toán: độc lập và dân chủ tự do. Trên thực tế, không cần nhắc lại chúng ta cũng biết rằng chúng ta không có độc lập mà đang bị lệ thuộc vào Trung cộng. Do đó mục tiêu phải xác định mục tiêu đấu tranh đó là độc lập dân tộc cùng với dân chủ. Nói cho đúng nhất là chúng ta đang cần chống ngoại xâm mà bọn tay sai chính là cộng sản Việt Nam. Chính vì vậy việc thêm đảng không hẳn đã là tốt trong lúc này vì đó là cho một xã hội đã có độc lập, chỉ cần có dân chủ, tự do. Còn chúng ta thì phải có cả hai.
Nhiều người Việt Nam chúng ta tin rằng nếu Miến Điện mở cửa tự do, dân chủ là do có bà Suu Kyi, Liên Xô (cũ) có Gorbachev... Nhưng mọi người lại quên rằng đó là hai nước đã độc lập thật sự, còn Việt Nam chúng ta thì ai cũng biết đã là một thuộc địa kiểu mới của Trung cộng từ ngày 2/9/1945 mất rồi. Cuộc đấu tranh của chúng ta phải bao gồm độc lập và dân chủ, khác mô hình Liên Xô (cũ) hay Miến Điện.
Việc kêu gọi thêm đảng lúc này là không cần thiết vì cộng sản dứt khoát không từ bỏ điều 4 hiến pháp nên bảo đảng cộng sản chấp nhận đảng đối lập thực sự là điều không tưởng. Chúng ta cũng thấy rằng ở Hải Ngoại cũng không thiếu gì đảng phái như Việt Nam Quốc dân đảng, Việt Tân, Vì Dân... và trên thực tế đảng nào cũng có những chân rết, thành viên trong nước nhưng đảng cộng sản dứt khoát không chấp nhận thì việc có thành lập bao nhiêu đảng phái nữa trong lúc này theo tôi là không cần thiết và không có hiệu quả. Và nếu đảng cộng sản chấp nhận đa nguyên thì tại sao không sử dụng ngay những đảng có sẵn để đối lập với cộng sản mà phải mở thêm làm gì nữa? Rõ ràng cộng sản không bao giờ chấp nhận bỏ điều 4 hiến pháp tự nguyện.
Ngoài ra về lịch sử cũng cho chúng ta thấy một điều là đảng cộng sản sẵn sàng đổi màu để có thể chấp nhận đa đảng. Chúng ta có thể kêu gọi đảng cộng sản bỏ điều số 4 trong Hiến pháp. Tuy nhiên cũng cần phải chú ý việc này đó là trong lịch sử đảng cũng đã từng không dùng đến điều 4 mà vẫn độc tài được. Trong Hiến pháp có ghi hay không có ghi chẳng ảnh hưởng gì đến quyền hành được độc tôn độc diễn của cộng sản Việt Nam, trước đây thời Hồ Chí Minh còn sống vẫn có hai cái đảng khác đảng lao động Việt Nam là đảng Dân chủ và Xã hội làm bình hoa trang trí cho diễn đàn dân chủ mà thôi, trong thực tế đảng Lao Động nắm giữ quyền điều hành đất nước và 2 đảng còn lại do đảng cộng sản (mang tên Lao Động) điều khiến, giật dây. Cũng phải nói thêm những quyền tự do cơ bản nhất của người dân, tự do đi lại, tự do cư trú, tự do tư tưởng, tự do hội họp, quyền công dân bầu cử và ứng cử đều có ghi đầy đủ trong Hiến Pháp của nhà nước XHCNVN nhưng chưa bao giờ được thực hiện. Cũng giống như việc các phiên toàn "Công khai" xử tội người yêu nước mà đảng cứ xua quân đàn áp đó thôi. Như vậy đấu tranh bỏ điều 4 là điều kiện cần, điều kiện đủ là phải có những đảng đối lập thực sự với cộng sản, là những đảng phải của nhân dân, dân tộc.
Tóm lại là đa đảng lúc này có ưu và nhược điểm gì?
Ưu điểm: Tạo ra một sân chơi mới có thể cho phép thay thế dần dần cộng sản (Về mặt lý thuyết).
Nhược điểm: Dễ bị phân tán lực lượng quá mỏng mà mục đích tối thượng hiện nay là đoàn kết dân tộc không cộng sản. Trong tình hình hiện nay, bằng ấy đảng phái là tạm đủ. Sau khi độc lập và lật đổ cộng sản lúc đó chúng ta có thể tự do lập các đảng phái khác. Ngoài ra đảng cộng sản sẽ dễ nắm đầu để đàn áp và khủng bố. Cuối cùng cũng tạo điều kiện cho đảng cộng sản đưa ra bài đối lập cuội để lừa dư luận trong và ngoài nước.
Như vậy rõ ràng đa đảng là cần thiết nhưng trong hoàn cảnh Việt Nam lúc này mục đích tối thượng là lật đổ đảng cộng sản bán nước, thoát khỏi ách Trung cộng thì việc thêm đảng mới không mấy thực tế. Việc đa đảng sẽ giành đến khi không còn cộng sản và thoát khỏi nạn Hán tặc.
Đảng là luật, luật là đảng, đảng dùng luật rừng thay cho rừng luật, đảng ngồi xổm lên hiến pháp và cả pháp luật do chính đảng vẽ ra. Do đó ngoài đấu tranh đòi đa đảng và thay đổi hiến pháp còn phải có quyết tâm đấu tranh dẹp bỏ cộng sản. Hơn thế nữa chúng ta còn phải chống “yếu tố Trung cộng” nên chúng ta phải làm những việc thực tế đó là làm những gì đảng sợ hơn là làm những gì đảng có thể né tránh được.
3. Đảng cộng sản Việt Nam sợ điều gì?
Người ta nói muốn chiến thắng được kẻ thù của mình thì phải tìm ra gót chân Asin của kẻ thù hay chính là tìm ra điểm yếu, làm những gì kẻ thù sợ. Trên thực tế bất cứ một kẻ độc tài nào dù có ác ôn và kín kẽ đến đâu cũng có những điểm yếu chết người. Trong hoàn cảnh đó, chúng ta phải làm những gì đảng sợ hơn là làm những gì đảng có thể lợi dụng để quật lại chúng ta. Vậy cộng sản Việt Nam sợ điều gì?
Cộng sản sợ một điều ở tầm vĩ mô đó là sự thật. Đảng cộng sản sống bằng lừa dối, xây chế độ cũng bằng lừa dối. Chúng ta không cần phân tích lại điều này ở đây nữa. Chính vì thế đảng sợ Internet đã đem thông tin về bộ mặt thật của đảng, của Hồ Chí Minh. Minh chứng là hàng loạt quy định về internet, độc quyền báo chí và cấm dân đọc báo lề dân của đảng đã cho thấy đảng sợ sự thật đến mức nào. Chính sự thật sẽ giúp nhân dân có sức mạnh vượt qua nỗi sợ hãi để vươn lên sau hơn 80 năm bị lừa dối. Tuy nhiên đây chỉ là vấn đề vĩ mô. Bởi vì tuyên truyền sự thật là một quá trình lâu dài. Hơn thế nữa với trình độ dân trí, điều kiện kinh tế không cho phép người dân đông đảo tiếp xúc với sự thật từ Internet. Mặc dù đã cố gắng, nhưng chúng ta còn phải cố gắng hơn nữa mới phổ biến được thêm thông tin cho đông đảo người dân.
Còn nói về gần gũi và thực tế hơn thì cộng sản sợ 3 điều: Không còn trong tay quân đội, bị bóp nghẹt về kinh tế và Trung cộng. Đây chính là 3 nỗi sợ vi mô gần gũi nhất với đảng và cũng chính là những gì chúng ta có thể làm nhanh trong lúc này.
Cộng sản dựa vào công an, quân đội để đàn áp. Tuy nhiên công an cộng sản có trong tay sức mạnh quân sự không thể bằng quân đội kể cả về chất và lượng. Hơn thế nữa trong tình hình dùng công an trị những năm qua thì quân đội và công an cộng sản có khoảng cách xa nhau. Trên thực tế những người phản tỉnh quay về từ quân đội cộng sản cũng nhiều hơn công an. Trường hợp như ông Trần Độ, Trần Anh Kim… Gần đây con em công an được Cộng sản ban cho thêm việc đi học không phải đóng tiền. Chính vì vậy quân đội càng bất mãn hơn với công an. Xét một các toàn diện thì quân đội là lực lượng cần kêu gọi về với nhân dân dễ hơn công an. Khi không còn lực lượng quân đội trong tay thì cộng sản chỉ là đồ bỏ đi.
Cộng sản cũng sợ bị ép về kinh tế. Trên thực tế cộng sản tham nhũng vơ vét làm cho cuộc sống nhân dân điển đảo. Chỉ cần ép thêm về kinh tế từ nước ngoài và trong nước thì nhân dân sẽ bắt buộc phải vượt qua sợ hãi đứng lên chống cộng sản mà thôi.
Cộng sản cũng sợ cha mẹ chúng là Trung cộng bỏ rơi. Sau khi Liên Xô và khối đông Âu tan vỡ thì cộng sản theo Trung cộng toàn diện như Hồ Chí Minh đã làm. Chính vì vậy cộng sản mới bán nước tích cực hơn để duy trì ngai vị thái thú của mình. Muốn chống cộng sản thì phải lưu ý đến Trung cộng. Và điều mà cộng sản Việt Nam sợ hãi là bị ly gián bởi Trung cộng.
Vậy để thực hiện những gì cộng sản sợ thì chúng ta phải làm gì? Đó là những gì tôi xin gửi tới bạn đọc ở phần dưới.
II. Một số phương pháp cụ thể:
Trước khi đi vào phần nay, cá nhân tôi phải nhắc lại - Đây là ý kiến cá nhân của tôi, suy nghĩ của tôi. Tôi không bắt buộc ai phải theo tôi làm điều này. Hơn thế nữa trong mỗi trường hợp cụ thể, các tổ chức cá nhân phải biết tự vận dụng linh hoạt những điều tôi gợi ý đê thực hiện cho phù hợp. Không phải điều gì cũng có thể nêu ra một cách cụ thê quá trong khi bài viết công khai trên mạng. Nếu cụ thể quá cộng sản sẽ biết đó mà phòng bị. Hãy biết vận dụng vào trường hợp cụ thể cho tổ chức của mình đó mới là điều thông minh...
Về vấn đề tuyên truyền sự thật:
Chúng ta đang làm khá tốt công việc của mình trong việc tuyên truyền như có hàng nghìn blogs, Website, đài phát thanh và một số kênh tuyên truyền đặc thù để cho nhân dân trong và ngoài nước biết sự thật.
Ngoài ra chúng ta cần phải cho đa số người dân thiếu Internet có thêm thông tin hơn nữa. Về lợi ích cũng như cách thức nói chung thì có nhiều bài viết về điều này. Gần đây có bài viết của tác giả Lê Dủ Chân khá đầy đủ, nếu cần bạn đọc có thể tham khảo lại bài viết "Liệu thế giới ảo có làm nên một cuộc cách mạng thật tại Việt Nam?"
Vấn đề trong bài này là chúng ta phải giải quyết vấn đề đói thông tin ở Nông thôn Việt Nam. Theo tôi cần phải làm những việc cụ thể như sau:
- Thông qua con cháu, họ hàng bằng email, yahoo, facebook... để gửi thông tin họ hàng. Vận động họ cho người nhà tham khảo.
- Có thể tiến hành việc thành lập 1 số cơ sở xuất bản in các bản tin sự thật lịch sử, tình hình tham nhũng, cướp đất... để phân phát cho nhân dân. Tại sao chúng ta không sợ cộng sản xuống đường biểu tình, không sợ cộng sản rải truyền đơn, không sợ cộng sản khi đưa tuyên bố 258, bản công ước nhân quyền... mà chúng ta lại sợ không cung cấp thông tin sự thật đến cho nhân dân? Chúng ta chống sự bưng bít thông tin thì chúng ta hoàn toàn có quyền đưa thông tin sự thật cho người dân. Nếu cộng sản bắt bớ thì dư luận càng thấy rõ hơn bộ mặt của cộng sản, Tuy nhiên ở từng trường hợp cụ thể có thể phân phát như rạng tờ rơi, truyền đơn để an toàn cho các cá nhân.
- Ngoài ra vẫn cần tiếp tục tổ chức thêm một mạng lưới các bạn tình nguyện viên để có thêm thông tin nóng hổi về cộng sản vi phạm nhân quyền, cướp đoạt tài sản đến cho nhân dân. Nên tổ chức theo nhóm và không được để lộ thông tin quá nhiều. Tất cả dùng danh hiệu để hoạt động.
Nếu giải quyết được khó khăn này thì vấn đề vĩ mô về cơ bản là được giải quyết. Nhưng 3 vấn đề cụ thể hơn mới là việc cần lưu ý hơn cả trong lúc này.
1. Về việc tách quân đội ra khỏi cộng sản:
Đây là một trong nhũng điều quan trọng nhất cần làm hiện nay. Chúng ta ai cũng biết quân đội cũng xuất thần từ con em người dân mà ra. Cá nhân tôi có những mối quan hệ khẳng định có rất nhiều anh em quân đội, đặc biệt là anh em trẻ cũng đã hiểu nhiều sự thật. Việc anh em không tham gia nghĩa vụ quân sự vừa qua cho thấy anh em nhận ra được sự khác biệt trong việc bảo vệ nhân dân, dân tộc với phải bảo vệ đảng cộng sản bán nước.
Lịch sử cũng cho thấy quân đội là lực lượng bị cộng sản lừa dối đẩy ra chiến trường chết thay cho đảng và con cháu của các lãnh đạo để đảng ăn trên ngồi chốc. Trong khi đó thời chiến, công an cũng ở phía sau yên tâm vơ vét và bắt nạt dân. Thậm chí bắt nạt ngay cả bộ đội xuất ngũ và thân nhân họ. Công an thì giàu sụ và nhiều đặc quyền đặc lợi nên quân đội và công an cộng sản ngoài mặt thì bình lặng. Nhưng thực chất khác xa nhau về mặt dễ về với nhân dân hơn. Do đó chúng ta cần phải làm cụ thể như sau:
- Mỗi cá nhân đấu tranh phải vận động thêm cho gia đình, bạn bè... có người là lính nhận thức quân đội là bảo vệ nhân dân chứ không phải đảng. Cho các bạn trong quân đội biết sự thật hơn về bộ mặt bạo tàn và tàn nhẫn với quân đội.
- Cần lập nhiều nhóm đấu tranh đòi cộng sản phải tách quân đội ra khỏi chính trị. Dẫu biết cộng sản không đồng ý nhưng cái mà chúng ta đạt được chính là việc thông qua đấu tranh thì nhiều bạn lính sẽ hiểu hơn về trách nhiệm của họ với dân tộc.
- Vận động các anh em không đi nghĩa vụ cho đảng. Khi nào chúng ta có dân chủ, tự do và không còn cộng sản độc tài lúc đó tự khắc lòng tự hào dân tộc sẽ đưa anh em đi bảo vệ tổ quốc. Nếu cho thấy công an được ưu ái hơn quân đội và quân đội chỉ là con tốt thí bảo vệ quyền lợi của đảng thì số người tìm cách trốn đi lính cho đảng sẽ nhiều hơn.
- Tích cực tìm kiếm các anh em đang trong quân đội có tinh thần dân tộc và phản tỉnh chờ thời cơ thích hợp quay súng về với nhân dân.
2. Về việc gây sức ép kinh tế:
Về việc gây sức ép kinh tế thì chúng ta có thể nhận thấy rằng. Đảng cộng sản đang hết sức hoang mang trong vấn đề kinh tế. Cộng sản biết rằng nếu cứ tiếp tục kinh tế bi đát như thế này nhân dân sẽ không còn chịu được, sẽ vượt qua nỗi sợ hãi để tiếp tục làm con cừu cho đảng chăn dắt. Ngoài ra khi nợ công bị vỡ thì cộng sản hết đường chống đỡ.
Chúng ta cần phải nói rõ điều này, chúng ta không hề mong muốn đời sống nhân dân (mà trong đó có tôi) sẽ bi đát. Nhưng ai là người gây ra nguyên nhân này? Chính là cộng sản chứ không phải ai khác. Cộng sản đang hết sức hoang mang về kinh tế mà bằng chứng là Trương Tân Sang khi qua Mỹ đã phải lải nhải kêu ca xin nương tay và xin bỏ luật cấm đối với Tôm, cá Ba Sa của Việt nam vừa qua. Vấn đề do cộng sản làm ăn chộp giật, tham nhũng, lừa đảo và vi phạm nhân quyền. Chúng ta chỉ dùng sự thật để gây sức ép lên cộng đồng quốc tế buộc cộng sản phải ngã ngựa để nhân dân xây dựng lại kinh tế và đất nước mà thôi. Vậy cụ thể phải làm gì?
- Tăng cường việc gửi thỉnh nguyện thư đến các quốc gia đang viện trợ cho cộng sản như Nhật, Đan Mạch, Thụy Điển... để họ thấy bản chất vi phạm nhân quyền của cộng sản. Yêu cầu họ xem xét vấn đề kinh tế với nhân quyền.
- Cung cấp cho LHQ, Ân xá quốc tế, chính phủ Hoa Kỳ việc cộng sản vi phạm tội ác giết người, tham nhũng và đàn áp nhân quyền, tôn giáo để Việt cộng không có được TPP, tham gia hội đồng nhân quyền... và các cơ hội nhận sự giúp đỡ kinh tế.
- Các tổ chức công nhân, công đoàn ngoài quốc doanh gửi thông tin cho quốc tế lên án hành động bóc lột trẻ em, buôn người của cộng sản để các công ty đang hợp tác với cộng sản không mua hàng của các doanh nghiệp tư bản đỏ nữa.
- Những người dân trong nước phải tích cực một thời gian không mua sắm những xa xỉ phẩm như Ôtô, nhà đất, vàng... vì toàn bộ các doanh nghiệp kinh doanh những mặt hàng này là con cháu cộng sản, tư bản đỏ. Chặt được các cái đuôi này thì cộng sản mất khả năng làm kinh tài để có tiền đàn áp nhân dân.
- Vận động công nhân bãi công đòi quyền lợi chính đáng, không cho cộng sản bóc lột sức lao động và phản đối việc công đoàn hiện nay chỉ là công đoàn quốc doanh. Phải đấu tranh vận động quốc tê nhảy vào để công khai tổ chức công đoàn độc lập...
3. Về việc với Trung cộng:
Tất cả các biện pháp nêu trên đều đã được nhiều tổ chức làm, tuy nhiên chúng ta cần thúc đẩy mạnh hơn trong thời điểm mà cộng sản đang hết sức lúng túng trước kinh tế xuống dốc, tình hình đấu tranh dâng cao và bộ mặt buôn dân bán nước của đảng từ Hồ Chí Minh đến nay đã bị lột tả rõ ràng. Tuy nhiên cái mà chúng ta cần phải chú ý là Trung cộng đang bảo kê cho lũ thái thú cộng sản Việt Nam. Tách được cái bóng Trung cộng là điều quan trọng bậc nhất cho cộng sản sụp đổ. Muốn có điều này chúng ta phải làm gì?
- Cần phải tổ chức các nhóm nhiều hơn nữa tuyên truyền về sự lũng đoạn, độc hại của hàng Trung cộng. Kêu gọi đồng loạt không dùng hàng Trung cộng.
- Tổ chức quy mô hơn nữa các cuộc biểu tình chống Tàu và chống cộng sản bán nước để biểu lộ sức mạnh dân tộc, đánh động dư luận trong nước về cộng sản đã bán nước và nguy cơ nô lệ đang tới rất gần (Vấn đề này sẽ có cụ thể hơn nữa ở “Chúng ta phải làm gì?” kỳ 4).
- Chúng ta không hề muốn có một chiến tranh. Nhưng một mâu thuẫn trên biển hay trên biên giới cũng có thể khiến Trung cộng và Cộng sản rơi vào thế đối đầu? Tại sao chúng ta không làm điều này. Chúng ta có những quan hệ với những người quân đội, những cơ sở làm được điều này. Xin ví dụ: Một ngày nào đó, một nhóm người của Việt Nam chúng ta lên cắm cờ tại một trong những đảo còn đang tranh chấp trên Hoàng Sa - Trường Sa và bắc loa yêu cầu Bắc Kinh phải rút quân, trả biển đảo cho Việt Nam (như cách các chính khách Nhật đã làm tại Senkaku).
Hoặc có thể đi xa hơn là một ngày đẹp trời có 1 tàu của hải quân cộng sản phản tỉnh dám bắn vào tàu Hải Giám Trung cộng thì thế nào? Hãy suy nghĩ thêm về điều này. Đừng lo sợ chiến tranh bởi Trung cộng không quá mạnh như chúng khoe khoang bởi những đồ đi copy. Bối cảnh quốc tế cũng không cho phép Trung cộng tấn công toàn diện Việt Nam. Ngoài ra, việc có một cuộc chiến nhỏ sẽ là cơ hội để đẩy quân đội về với nhân dân và quay súng với lũ cộng sản bán nước. Đôi khi muốn nhổ một cái nhọt cắm sâu vào cơ thể thì cũng phải chấp nhận một cuộc đại phẫu có đau xót một chút ít.
- Cần lập ra một ủy ban liên minh kiểu như liên minh Biển Tây của người Phi để gửi một bán án tới LHQ về tội của Trung cộng cướp đoạt biển đảo Việt Nam. Nó sẽ đẩy Trung cộng và cộng sản Việt Nam tiến hơn tới thế đồi đầu và phải lòi bộ mặt bán nước của cộng sản ro hơn nữa để nhiều người dân còn u mê hiểu rõ họ bị đảng bán nước như thế nào.
III. Kết luận:
Quan điểm cá nhân của tôi đó là việc đa đảng không có gì đáng phiền trách. Tuy nhiên bằng con số những đảng đã có mặt ở Hải ngoại và có đảng viên ở Việt Nam là tương đối đủ trong giai đoạn này. Sau khi thoát nạn cộng sản và Trung cộng thì chúng ta tự do lập thêm đảng, hội và đó là cuộc chơi dân chủ phù hợp với quy luật của xã hôi hiện đại.
Tôi chỉ xin nhắc nhở là lúc này việc nóng vội thành lập đảng mới gần như không giải quyết được gì như tôi đã phân tích. Nếu bạn đã ở trong đảng phái nào đó thì phải đặt quyền lợi dân tộc lên hàng đầu. Còn nếu chưa tham gia đảng phái thì hãy làm những chiến sỹ tự do, hết mình đấu tranh cho dân tộc, tự do. Chúng ta cũng nên tổ chức mô hình hoạt động thành từng nhóm để thực hiện các công việc mà tôi đã nêu trên. Tuy nhỏ lẻ nhưng vẫn có kênh và biện pháp thống nhất sức manh. Những điều đó sẽ được gửi tới các bạn trong bài kỳ 3 “Chúng ta phải làm gì?”.
21/08/2013.
___________________________________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét