11 tháng 1, 2013


VÌ SAO “MÙA XUÂN Ả RẬP” LẪN “MÙA XUÂN MYANMAR” CHƯA ĐẾN VỚI VIỆT NAM”?!


LÃO MÓC

Năm 2012, mùa Xuân đã thực sự trở về với đất nước Myanmar với 2 nhân vật vĩ đại của đất nước này là Tướng Thein Sein và nhà tranh đấu dân chủ Aung San Suu Kyi.

Mùa Xuân năm 2011, Tướng Thein Sein đã được bầu vào chức vụ Tổng Thống Myanmar. Vị Tướng này đã từ bỏ đường lối cai trị độctài, bằng cách hấm dứt những dự án của cường quốc láng giềng gây nguy hại cho Myanmar, công nhận Đảng đối lập và tổ chức cuộc bầu cử bổ sung vào mùa Xuân 2012, phóng thích hàng loạt tù nhân lương tâm, và cho phép tự do báo chí.

Myanmar còn có một nhân vật vĩ đại nữa làm biểu tượng cho quá trình dân chủ hóa: Aung San Suu Kyi, người đã để lại gia đình của mình ở nước Anh để trở về nước vận động dân chủ năm 1988 bất chấp bị đàn áp, đe dọa, bắt bớ, cấm tarnh cử, rồi bị giam lỏng trong thời gian bàu cử năm 1990. Kết quả: bà chiến thắng áp đảo cùng Đảng của mình (82% số phiếu) nhưng bị từ chối chuyển giao quyền lực và tiếp tục bị giam lỏng, và bà từ chối rời khỏi đất nước để tiếp tục tranh đấu cho dân chủ.

Ngày đó đã đến như mong ỏi của bà và nhân dân Myanmar, cho dù Đảng của bà chỉ tarnh cử ở cuộc bầu cử bổ sung 45/664 ghế.

Một người từ bỏ quyền lực độc tài để đưa đất nước đến dân chủ, và ca ngợi đối thủ từng bị phe mình giam giữ.

Một người dù chiến thắng trong cuộc bầu cử dân chủ nhưng chấp nhận sự cai trị của chính phe phái từng tước đoạt quyền lực của mình, thậm chí vận động quốc tế xóa bỏ cấm vận với chính quyền đương nhiệm, để tì kiếm sự khởi đầu mới cho qua 1trình dân chủ hóa đất nước. Quá trình dân chủ hóa của Myanmar, nhờ vậy, đồng thời là quá trình hoà giải dân tộc, giúp Myanmar không chỉ giữ được hòa bình và còn giảm nguy cơ bị chia rẽ. (Trích “Mùa Xuân Ả Rập”, mùa Xuân Myanmar”, Hồng Ngọc. TuanVietNam. Net).     
   
Trông người mà nghĩ đến ta: Vì sao đến nay “Mùa Xuân Ả Rập” lẫn Mùa Xuân Myanmar” vẫn chưa đến với Việt Nam?

Như đã biết, tuần báo Time đã gọi năm 2011 là năm của “phản kháng”. Sức nóng của cuộc Cách mạng Hoa Lài từ Tunisia (Phi Châu 26-1-2011) đã lan tràn tạo thành “Mùa Xuân Ả Rập” (Ai Cập 11-2-2011) tỏa đến Trung Đông và Bắc Phi làm lung lay và sụp đổ nhiều chế độ độc tài từ 30 đến 40 năm. Như Bahrain (18-2-2011), Yemen (24-3-2011), Lybia với sự hỗ trợ của quân lực NATO  đã lật đổ chế độ độc tài của bạo chúaGadhafi. Mùa Xuân Ả Rập cũng đã lan đến Syria từ 28-4-2011.

Nhiều bậc thức giả đã liên hệ “Mùa Xuân Ả Rập” đến một “Mùa Xuân Châu Á” mà đối tượng là 2 nước cộng sản Trung Cộng và Việt Nam.

Gần đây, khi Mùa Xuân Myanmar đến với đất nước này, báo chí trong nước đã đề cập đến vấn đề này - như chúng tôi đã trích dẫn bên trên. Không biết vì lý do gì bài báo đã bị gỡ bỏ.

Khi cuộc “Cách mạng Hoa Lài” xảy ra tại Tunisia, chúng tôi tiên đoán “sức nóng của hương Lài” sẽ làm những người lãnh đạo Đảng CSVN lo sợ thì chúng tôi bị mấy nhà “phản tỉnh giả, phản kháng vờ” kết án rất là nặng nề. Nhưng sau đó, tội nghiệp, “dưới sức nóng của hương lài” những kẻ này đã tự động hiện nguyên hình là… những con tắc kè!

Khi “tiếng súng Đoàn Văn Vươn” nổ ra ở Tiên Lãng đã vang ra quốc tế, báo chí ngoại quốc đã gọi “anh kỹ sư nông dân Đoàn Văn Vươn” là “anh hùng”. Và, Thủ Tướng VCNguyễn Tấn Dũng đã phải nhập cuộc để chữa cháy bằng cách tuyên bố chính quyền huyện Tiên Lãng hoàn toàn sai trái.

Qua biến cố “Mùa Xuân Myanmar”, liệu trong tương lai có thể xảy ra “Một Mùa Xuân Việt Nam”? Và bao giờ thì sẽ xảy ra? 

Cũng giống như cuộc Cách Mạng Hoa Lài ở Tunisia, theo tác giả Trần Giao Thủy trong
bài viết “Arab Spring và Mùa Xuân Châu Á” thì “Cuộc cách mạng Ai Cập năm 2011 không phải là cuộc cách mạng của giai cấp vô sản đói nghèo. Đó là cuộc cách mạng thực sự của người dân cùng đứng lên đòi công lý, đòi quyền nói, đòi nhân phẩm con người phải được tôn trọng. Tụ tập ở quảng trường Tahir là những người dân Ai Cập không phân biệt nam nữ, tuổi tác, giai cấp xã hội, tôn giáo. Không có ai là lãnh tụ, ngay cả lãnh đạo cũng không có, họ đã có nhiều sai sót nhưng họ đã tự sửa, tự điều chỉnh khi cuộc cách mạng đầu thế kỷ 21 diễn ra. Người Ai Cập nói đây mới là cuộc cách mạng thực sự trong suốt 7.000 năm lịch sử của họ.

Yếu tố đưa đến thành công của “Mùa Xuân Ai Cập” là sự dũng cảm đồng loạt của toàn dân để đạp đổ quyền lực, dập tắt những hào quang hão của chế độ; người Ai Cập đã vượt qua những bức tường “sợ chế độ”, “sợ quyền lực” để đi đến dân chủ, một tiến trình vẫn còn nhiều thử thách.”
*
-Ông Móc yên chí. Dù “Mùa Xuân Ả Rập”, “Mùa Xuân Myanmar” đã xảy ra nhưng sẽ không bao giờ xảy ra “Một Mùa Xuân Việt Nam” đâu!

-Dựa vào đâu mà anh Ba lại tuyên bố một cách chắc nịch như thế?

-Ông Móc hãy nghe đây:

“… Có thể nói VN chúng ta đang đứng trước một bước ngoặt lịch sử. Phải có một cuộc cách mạng về thể chế mới tránh được nguy cơ và đưa đất nước phát triển bền vững. Ai sẽ đảm nhận cuộc cách mạng mới này và cốt lõi của cuộc cách mạng là gì?
Chúng tôi cho rằng ở thời điểm này chỉ có đảng CSVN mới thực hiện được cuộc cách mạng này. Đảng CSVN cần tự thay đổi để lãnh đạo dân tộc bước vào thời đại mới, thời đại củng cố và phát huy sức mạnh của toàn dân tộc để đất nước trở nên giàu mạnh, tự chủ. Đó cũng chính là sức mạnh to lớn mà đảng CSVN (trước đây là đảng Lao Động VN) đã phát huy, đã phấn đấu, hy sinh trong suốt lịch sử đấu tranh giải phóng dân tộc…

…  Chúng tôi thẳng thắn nêu những vấn đề này chỉ với mong muốn đảng CSVNxứng đáng là tổ chức lãnh đạo đất nước, không bị trói buộc bởi những giáo điều, những mô hình đã bị thực tế lịch sử loại bỏ…

… Ta đã có một Hồ Chí Minh đặt nền móng dân chủ  cho một nước VN độc lậpkhác hẳn nền móng mà Mao đã đặt cho Trung Quốc năm 1954. Ta đã lấy tư tưởng Hồ Chí Minh làm tư tưởng chỉ đạo…

… Toàn dân sẽ tham gia thực hiện nền móng dân chủ mà lãnh tụ đã đặt viên gạch đầu tiên từ thuở khai sinh nhà nước. Ngôi nhà sẽ xây kết hợp hài hòa tư tưởng Hồ Chí Minh với những tư tưởng dân chủ thế giới, vạch ra một mô hình dân chủ thích hợp với hoàn cảnh hiện nay của VN. Mô hình đó cũng sẽ không chối bỏ nguyên tắc căn bản của chính thể hiện nay là “đảng lãnh đạo”…

… Bây giờ là lúc phải học lại, học hơn nữa tầm nhìn chiến lược “khoan thư sức dân” của Trần Hưng Đạo, “khai dân trí, chấn dân khí” của Phan Châu Trinh, tư tưởng dân chủ, đoàn kết dân tộc và tinh thần học tập phóng khoáng của Hồ Chí Minh”.  

-Ai mà viết bài ca tụng Đảng Cộng Sản Việt Nam và “Bác Hồ” lên tới tận mây xanh, vậy anh Ba?

-Còn ai trồng khoai đất này. Đây là “sáng tác tập thể” của “thập tứ trí thức đầu ruồi” (1) đang sinh sống ở hải ngoại đấy (sic!). Ông Móc phải biết là mười bốn thằng này đều có bằng cấp Tiến sĩ đấy nhé. Nói cho ông Móc biết, Ba Dũng đọc mấy cái “trích đoạn” mà 14 thằng trí thức ở hải ngoại nó viết Ba Dũng này muốn phát mửa.Giàng ơi! Bọn nó liếm từ dưới hạ bộ của “Bác” nó liếm lên.

Nói cho ông Móc nghe (đừng có nói lại với ai, nghe chưa?): Chính Bác Hồ nói là Bác không có một li ông cụ nào cái gọi là “tư tưởng Hồ Chí Minh, vậy mà 14 thằng nó lôi ra được nào là “Ta đã có một Hồ Chí Minh đặt nền móng dân chủ cho một nước Việt Nam độc lập”. Rồi bọn nó còn đem “tư tưởng Bác Hồ” so sánh với “chiến lược “khoan thư sức dân” của Đức Trần Hưng Đạo nữa mới là chết.

“Bác Hồ” đã bị dân chúng nó chửi cho tắt bếp vì cái vụ Bác Hồ “Bác bác, tôi tôi” trong mấy câu thơ so sánh Bác với Trần Hưng Đạo:

“Bác đưa một nước qua nô lệ
Tôi dẫn năm châu tới đại đồng

Trong khi trong thực tế thì “Bác” đem nước VN bán cho cái bọn nước tương, xì dầu Ba Tàu, Tò… Chiếu! Bây giờ thì bọn này kẹt đạn phải làm theo mà thôi.

Mới đây, “thằng nhà báo gia nô” của Đảng ta là thằng Huy Đức, kết hợp với bọn “báo chí Người Việt của Đảng ta” ở nước ngoài quảng cáo và phát hành sách “Bên Thắng Cuộc” để gây rối cho bọn Việt kiều thì cái thằng giáo sư đại học Trần Hữu Dũng, là  một trong 14 thằng “trí thức đầu ruồi” đã bất cố liêm sĩ  viết bức thư nịnh bợ Bác Hồ và Đảng ta, lại cong đít, cong đuôi mà ca tụng thằng nhà báo gia nô. Thiệt chẳng ra làm sao cả.  

Chưa hết đâu, ông Móc. Hãy nghe một thằng trí thức ở trong nước nó cong đuôi, cong đít nịnh bợ Đảng ta tới tận phao câu như sau:

“… Nếu ai cũng bỏ nước ra đi, rồi đứng ở bên ngoài nói, để rồi không bị một ràng buộc gì cả, thì đất nước sẽ thế nào đây…” “Tôi bám trụ tại đây, và ở trong Đảng này, vẫn người của chế độ này, muốn góp phần một cách công khai và minh bạch thúc đẩy những bước phát triển để Đảng có thể tự chấn chỉnh, tự đổi mới.” (2.)

-Thì ông này ổng nói vậy là đúng rồi, anh Ba?

-Đúng cái con khỉ khô! Cái Đảng CSVN bây giờ nó như một cái thây ma. Trên bảo dưới không nghe bởi vì tham nhũng nó đã thành hệ thống. Như vậy thì làm sao mà có thể tự chấn chỉnh cho được. Nói cho ông Móc biết: tôi giải quyết cái vụ thằng Đoàn Văn Vươn nổ súng ở Tiên Lãng bằng cách “xoa dầu cù là sau khi chém”. Hy vọng là mọi chuyện nó sẽ êm xuôi. Nhưng mà tôi vẫn còn lo ngai ngái…

-Mọi chuyện “ngon lành các cái như… con gái còn trinh” mà anh Ba còn lo cái nỗi gì?

-Chỉ là bề ngoài thôi. Tại ông Móc không biết đó chớ còn cả ngàn, cả vạn vụ Đoàn Văn Vươn trên khắp nước VN. Đó mới chính là cái mà Ba Dũng này lo sợ. Nói cho ông Móc biết: tiếng súng của thằng Đoàn Văn Vươn nó đã bắn thủng những cái “sợ quyền lực”, “sợ chế độ”.

Đó mới chính là cái chết của chế độ này. Khi cả ngàn Đoàn Văn Vươn khắp nước đều đồng loạt nả đạn vào chế độ, đó chính là “Mùa Xuân Việt Nam” đã tới!

-Thiệt vậy sao, anh Ba? Rồi lúc đó làm sao anh Ba?

-Còn làm sao nữa ngoài kế thứ 36. Ba Dũng này đã chuẩn bị cả rồi.  Nhưng mà ông Móc đừng có lo. Chuyện đó cũng còn lâu!   

LÃO MÓC
tieng-dan-weekly.blogspot.com

(1)   Danh sách “14 trí thức đầu ruồi”: Hồ Tú Bão, Nguyễn Tiến Dũng, Trần Hữu Dũng, Giáp Văn Dương, Nguyễn Ngọc Giao, Ngô Vĩnh Long, Vĩnh Sính, Nguyễn Minh Thọ, Trần Văn Thọ, Cao Huy Thuần, Nguyễn Văn Tuấn, Hà Dương Tường, Vũ Quang Việt, Phạm Xuân Yêm.

(2)   Giáo sư Tương Lai, trong nhóm Cố vấn của các cựu Thủ Tướng Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét