Quảng Bình: Chìm tàu 14 nạn nhân tử nạn và sự dối trá của truyền thông nhà nước
TRONG NƯỚC1/10/2013
KHĂN TANG PHỦ KÍN CỒN SẺ
Nghe hung tin tim mình sao uất nghẹn
Máu trào dâng lên chẹn đứng ngang đời
Tiếng kêu cứu ngư phủ bị bỏ rơi
Vô trách nhiệm lũ người cầm quyền đỏ
Người dân tôi hiền lành xứ Cồn Sẻ
Những dân chài máu nhỏ nhuộm biển đông
Từng con cá đem về bị cướp công
Đóng thuế cho mấy ông ngồi trên hưởng
Ăn thật nhiều béo mập trong vui sướng
Dân lạnh cóng, các ông trên nệm êm
Dân ra biển chợt gió bão nổi lên
Dân kêu cứu đến tên ông chiễm chệ
Chẳng đưa thuyền cứu hộ dân mặc kệ
Loài cầm thú chưa tệ thế bao giờ
Nói chi đây tình người lại làm ngơ
Sóng đánh chìm vẫn thơ ơ bạc bẽo
Nỡ lòng quên mặc dân chèo lạnh lẽo
Để sóng vùi khuất nẻo xuống đại dương
Mười bốn người chẳng tìm thấy nắm xương
Vợ kêu gào thảm thương! vì chồng mất
Con bơ vơ không cha buồn chất ngất
Vành khăn tang! phủ mất cả tương lai
Đời tan nát đau khổ bởi vì ai?
Dải khăn trắng phủ dài lên Cồn Sẻ
Nỗi đau này day dứt giòng máu đỏ
Nước mắt tràn cứ nhỏ mãi khôn nguôi
Lấy thuế rồi vục mặt với người nuôi
Lương tâm ngươi đang cười, hay đang khóc
Mười bốn người chết oan không nhắm mắt
Nỡ lòng xao chia cắt những tình thân
Sống trên đời sao chẳng có lòng nhân
Ngồi chiễm chệ trên dân mà hút máu
Hãy nghĩ đến giang sơn và con cháu
Tấm da vàng giòng máu đỏ trào tuôn
Thấm vào đất,vào đại dương nỗi buồn
Lan ra mãi tràn tuôn từ Cồn Sẻ
"Máu Ngư Dân" nhuộm đại đương đã đỏ
Trách nhiệm này không thể nào chối bỏ!!!
Thanh Sơn 08.01.2013
Máu trào dâng lên chẹn đứng ngang đời
Tiếng kêu cứu ngư phủ bị bỏ rơi
Vô trách nhiệm lũ người cầm quyền đỏ
Người dân tôi hiền lành xứ Cồn Sẻ
Những dân chài máu nhỏ nhuộm biển đông
Từng con cá đem về bị cướp công
Đóng thuế cho mấy ông ngồi trên hưởng
Ăn thật nhiều béo mập trong vui sướng
Dân lạnh cóng, các ông trên nệm êm
Dân ra biển chợt gió bão nổi lên
Dân kêu cứu đến tên ông chiễm chệ
Chẳng đưa thuyền cứu hộ dân mặc kệ
Loài cầm thú chưa tệ thế bao giờ
Nói chi đây tình người lại làm ngơ
Sóng đánh chìm vẫn thơ ơ bạc bẽo
Nỡ lòng quên mặc dân chèo lạnh lẽo
Để sóng vùi khuất nẻo xuống đại dương
Mười bốn người chẳng tìm thấy nắm xương
Vợ kêu gào thảm thương! vì chồng mất
Con bơ vơ không cha buồn chất ngất
Vành khăn tang! phủ mất cả tương lai
Đời tan nát đau khổ bởi vì ai?
Dải khăn trắng phủ dài lên Cồn Sẻ
Nỗi đau này day dứt giòng máu đỏ
Nước mắt tràn cứ nhỏ mãi khôn nguôi
Lấy thuế rồi vục mặt với người nuôi
Lương tâm ngươi đang cười, hay đang khóc
Mười bốn người chết oan không nhắm mắt
Nỡ lòng xao chia cắt những tình thân
Sống trên đời sao chẳng có lòng nhân
Ngồi chiễm chệ trên dân mà hút máu
Hãy nghĩ đến giang sơn và con cháu
Tấm da vàng giòng máu đỏ trào tuôn
Thấm vào đất,vào đại dương nỗi buồn
Lan ra mãi tràn tuôn từ Cồn Sẻ
"Máu Ngư Dân" nhuộm đại đương đã đỏ
Trách nhiệm này không thể nào chối bỏ!!!
Thanh Sơn 08.01.2013
---------++++++++++++++------
Đức Cha Nguyễn Thái Hợp thăm và dâng lễ cầu
cho các nạn nhân chìm tàu Quảng Bình
cho các nạn nhân chìm tàu Quảng Bình
ĐỨC HÀ
Một chiều buồn. Chúng tôi trở lại giáo xứ Cồn Sẻ trong không khí ngập tràn tang tóc. Những dãy cờ màu đen phần phật bay trước sân nhà thờ càng gợi cảm giác thê lương. Trong nhà thờ, 14 di ảnh được sắp làm hai hàng trước gian cung thánh. Không khí như sánh lại, u trầm...
Mấy chục dãy ghế đầu tiên được bố trí dành cả cho 14 gia đình nạn nhân là giáo dân xứ đạo Cồn Sẻ trên tàu của anh Phêrô Nguyễn Phong và 9 nạn nhân thuộc họ đạo Tân Định, xứ Cồn Nâm. Nhà thờ rợp kín khăn tang. Thỉnh thoảng, những tiếng khóc nghe ai oán cất lên và có người ngất lịm...
Không ai oán, không ngất đi sao được trước nỗi đau quá lớn: Vợ trẻ mất chồng, đoàn con thơ dại - có bé còn nằm trong tã – mất cha, gia đình mất đi trụ cột, nợ nần chồng chất lại càng chất chồng thêm lên, có gia đình mất đi một lúc 6 người con, giáo xứ mất đi những người con dạn dày kinh nghiệm sóng gió nhất và đau đớn nữa là đến giờ phút này mới chỉ tìm được một thi thể là anh Phêrô Mai Khương Duy.
Một chiều buồn. Chúng tôi trở lại giáo xứ Cồn Sẻ trong không khí ngập tràn tang tóc. Những dãy cờ màu đen phần phật bay trước sân nhà thờ càng gợi cảm giác thê lương. Trong nhà thờ, 14 di ảnh được sắp làm hai hàng trước gian cung thánh. Không khí như sánh lại, u trầm...
Mấy chục dãy ghế đầu tiên được bố trí dành cả cho 14 gia đình nạn nhân là giáo dân xứ đạo Cồn Sẻ trên tàu của anh Phêrô Nguyễn Phong và 9 nạn nhân thuộc họ đạo Tân Định, xứ Cồn Nâm. Nhà thờ rợp kín khăn tang. Thỉnh thoảng, những tiếng khóc nghe ai oán cất lên và có người ngất lịm...
Không ai oán, không ngất đi sao được trước nỗi đau quá lớn: Vợ trẻ mất chồng, đoàn con thơ dại - có bé còn nằm trong tã – mất cha, gia đình mất đi trụ cột, nợ nần chồng chất lại càng chất chồng thêm lên, có gia đình mất đi một lúc 6 người con, giáo xứ mất đi những người con dạn dày kinh nghiệm sóng gió nhất và đau đớn nữa là đến giờ phút này mới chỉ tìm được một thi thể là anh Phêrô Mai Khương Duy.
Tại giáo xứ Cồn Sẻ
Trong tâm tình đau buồn, Đức Cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp đã chia sẻ những mỏng dòn, mong manh, gian truân, lận đận của kiếp người. Xét theo phương diện nhân loại, mọi sự chia ly đều kéo theo nỗi buồn, nỗi đau và nước mắt. Từ cuộc chia ly này, chúng ta sẽ mãi vĩnh viễn không được nhìn thấy khuôn mặt khả ái của những anh em chúng ta nữa. Đây sẽ là một thương đau, mất mát lớn lao nhưng trong niềm tin vào Chúa Kitô tử nạn và phục sinh, chúng ta lại được an ủi và chứa chan hy vọng vì biết rằng sự sống chỉ thay đổi chứ không mất đi...
Tại giáo xứ Cồn Nâm
Khi giả dối lên ngôi
Trong đêm 30.12.2012, nhiều đội tàu Cồn Sẻ lâm nạn trên đường vào tránh gió tại cửa Gianh, Quảng Bình. Sau khi nhận được thông tin, cha xứ đã gọi điện cầu cứu chính quyền tỉnh và các lực lượng cứu hộ cứu nạn tỉnh Quảng Bình vì có phương tiện tối tân hơn song đã không nhận được sự hỗ trợ kịp thời nào. Và sự việc đau thương đã xảy ra: Chiếc tàu mang biển hiệu QB 93714 do thuyền trưởng Nguyễn Phong, trú tại Cồn Sẻ đã bị sóng lớn đánh chìm, 14 thuyền viên mất tích.
Không trông chờ sự giúp đỡ của chính quyền, giáo xứ với tinh thần “huynh đệ chi binh” đã đưa hàng loạt tàu đánh cá với mục đích cứu giúp những người sống sót mặc cho sóng gió gào thét, vùi dập.
Sau khi xác định tọa độ tàu chìm, các đội tàu đã rà soát mà không tìm được thuyền viên nào. Giáo xứ đã bắt đầu trục vớt bằng cách thuê xà-lan cẩu của một công ty Hà Tĩnh đang đậu tại cảng Hòn La và nhờ cha xứ huy động đội lặn giáo xứ Đông Yên, quê nhà của ngài. Đến 20h30’ ngày 02.01.2013, xà-lan đã trục vớt tàu thành công, kéo tàu về đậu tại bến tàu giáo xứ.
Tất cả hoạt động này đều do cha xứ, hội đồng mục vụ phối hợp với các đội tàu giáo dân trong xứ thực hiện. Chi phí cho công tác cứu hộ cứu nạn mặc dù chưa thống kê hoàn chỉnh nhưng đã lên tới gần 2 tỷ đồng, riêng thuê xà-lan cẩu trục vớt là 120 triệu đồng do cha xứ chi trả.
Đáng buồn thay là sự thờ ơ, lạnh nhạt của các cấp chính quyền, hải đội biên phòng và các lực lượng cứu nạn. Bỏ qua vấn đề chi phí tiền bạc, vấn đề trước tiên ở đây chính là “tình người” và tinh thần cứu giúp người trong cơn hoạn nạn của những người tự nhận mình là “đầy tớ nhân dân”.
Đã thế, chương trình Thời sự của VTV1 phát đi tối ngày 3.1.2013 và nhiều tờ báo khác đã thông tin sai lệch về vai trò của chính quyền và bộ đội biên phòng hoạt động cứu nạn và nhất là trục vớt. Họ đã không giúp gì mà chỉ đứng ngoài nhìn, thế nhưng trên truyền hình hết lời kể công họ và lờ đi tác nhân chính thực hiện công việc này chính là cha xứ, đội lặn và các đội tàu trong xứ.
Giữa lúc tang tóc này, lòng dân Cồn Sẻ, nhất là những người tham gia trục vớt đang rất đau lòng và phẫn nộ trước cung cách làm việc của báo chí nhà nước. Người ta biết rằng, khi sự gian dối lên ngôi thì đã đến lúc vĩnh biệt một niềm tin đã chết. Chút niềm tin hiếm hoi vào chính quyền hầu như đã mất hẳn nơi những người dân Cồn Sẻ mấy ngày này bởi họ biết mình đã bị đánh lừa như thế nào.
Rời Cồn Sẻ, trong thâm tâm tôi vẫn tự vấn về sự tắc trách của chính quyền và các lực lượng cứu hộ cứu nạn tỉnh Quảng Bình. Thiển nghĩ, giá như có sự vào cuộc tích cực của các cơ quan chức năng, có lẽ hai giáo xứ Cồn Sẻ và Cồn Nâm đã giảm thiểu phần nào những mất mát nói trên.
ĐỨC HÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét