21 tháng 10, 2012


Ừ thì, có thể tôi sẽ bị bắt!?

(Quanh chuyến Hà Sĩ Phu ra Bắc thăm quê) 

Hà Sĩ Phu (Danlambao) - Đầu tháng 10-2012 tôi ra Bắc nhân ngày giỗ cha tôi và thăm người anh ruột 88 tuổi bị liệt. Trong mấy ngày dừng ở Hà Nội để khám mắt và thăm bạn bè, thì ở đâu cũng bị mạng lưới Công an tiếp cận và gây phiền cho chủ nhà, dù là nhà bạn hay nhà chị ruột. 

Công an khu vực cho biết phải tiếp cận vì liên tục có điện báo từ Công an Lâm đồng và Công an Hà nội. An ninh của Bộ Công an thì mời chủ nhà lên “làm việc”, cho biết HSP là phần tử thuộc diện “chính trị tư tưởng, quan điểm lập trường không thể cải tạo”, nên đi khám mắt cũng được theo dõi khám ở đâu, do bác sĩ nào, đồng thời khuyến cáo chủ nhà phải hết sức đề phòng và hãy khuyên HSP không được viết lách gì nữa. Ngồi uống nước ở nhà hàng Thủy tạ cũng bị lén quay phim!

Tôi thông báo riêng tình hình ấy với vợ tôi và mấy bạn bè ở Đà Lạt, thì lập tức xuất hiện một “bài viết” nặc danh nhan đề “Trò chuyện lúc 0 giờ” bình luận rất khéo và “tế nhị” về sự việc của tôi, ngụ ý bảo tôi nếu tố cáo việc này “cho oai” thì sẽ gặp “phiền phức” đấy, và không quên “mách” để ly gián cho tôi biết rằng trong mấy người thân của tôi có kẻ “bán mình cho quỷ dữ” (xem phụ lục)! 

Bài ấy để gửi: bbt.danchimviet@gmail.com và “cc” cho chúng tôi, nhưng tất nhiên Danchimviet không đăng. 

Nếu chỉ có như vậy tôi sẽ coi đó là việc nhỏ thường ngày, với tôi đã mấy chục năm nay, nhưng nhiều lần tôi vẫn cho qua, bởi tôi không có thói quen đôi co hay ác cảm với những anh em cấp dưới đương nhiên phải thừa hành lệnh của cấp trên chứ chẳng thù ghét gì mình. Nhưng lần này, điều khiến tôi phải lên tiếng chính là TÌNH HÌNH BẤT THƯỜNG ở làng tôi: thôn Lạc thổ, Đông Hồ, Thuận Thành, Bắc Ninh. 

Nơi ấy là quê cha đất tổ của tôi, nhưng lần nào về quê nhân ngày giỗ cha mẹ tôi đều bị Công an địa phương gọi lên để “trình báo” mặc dù những anh em khác trong gia đình tôi (cũng từ xa về) thì ai không bị như thế. Điều luật nào quy định sự phân biệt đối xử với công dân như vậy? 

Lần này nghiêm trọng hơn, không hiểu ở địa phương đã tiến hành những chuẩn bị gì mà khiến cho cả gia đình tôi đều tìm cách này cách khác nhắn tin cho tôi, yêu cầu tôi “không được về quê, nếu về sẽ bị bắt ngay lập tức”! Mọi người trong gia đình mong nhớ tôi từng ngày, hẹn đi hẹn lại rằng “ngày giỗ thầy, chú phải về, gặp anh một chút, anh chẳng còn sống bao lâu”, nay đột nhiên phải bấm bụng khuyên tôi đừng về hẳn phải có điều gì rất hệ trọng! 

Tôi chưa thể kiểm chứng thực hư ra sao nhưng ở thời buổi nhiễu nhương “vua Lê chúa Trịnh” này không thể coi thường. Ở một vùng quê, sau lũy tre làng, nơi “thông tin lề Dân”, nơi tiếng nói phản biện của trí thức còn rất xa lạ, thì đầu óc của một bạn trẻ công an hay một du kích xã có thể vẫn “ổn định vững chãi” như thời Cải cách ruộng đất hay thời Nhân văn lắm chứ? Việc gì họ cũng có thể làm. Một anh bạn đùa tôi: Lọt vào “ổ phục kích” của xã thì HSP chắc không có một chút ngôn ngữ gì để đối thoại hay tranh luận? Rồi anh bạn đặt giả thiết: Thế nhỡ các vị Trung ương bất lực, muốn mượn tay “dân quân du kích” cho sạch tay thì sao? 

Chẳng có gì là không thể, ừ thì có thể người ta “lại định bắt HSP” (như lời cảnh báo khéo của bức thư đính kèm dưới đây). Nhưng quả thực tôi không tức giận gì, tôi chỉ đau, vì nơi ấy là nơi chôn rau cắt rốn của tôi, nơi còn gia đình ruột thịt thân yêu, nơi ôm ấp cả tuổi thơ khiến cho chút cảm hứng thơ phú của tôi không thể thoát khỏi cái hồn Kinh Bắc. 

Càng đau hơn nữa khi vượt khỏi câu chuyện vặt cá nhân mà nhìn ra xã hội, để thấy nhiều bạn trẻ chỉ vì muốn nước nhà thoát khỏi cái nạn Bắc thuộc mới mà bị cầm tù nhiều năm và bị đánh đập tàn nhẫn, bị “vồ” giữa đường và điệu đi mất tích… thì thấy điều khổ nạn của mình chưa thấm vào đâu. 

Nhưng ngược lại, thấy đám người Tàu rất khả nghi được quyền đột nhập Việt Nam 3 tháng mà chẳng Công an nào hỏi han, vì đã có luật của Việt Nam bảo trợ, có khi họ phạm pháp trốn biệt mà công an chẳng thèm quan tâm (còn mình thì trên đường vế quê chưa được 3 ngày) thì lại thấy lời tha thiết của cha ông về hai chữ nòi giống Rồng Tiên, về “nhiễu điều” và cái “giá gương” bỗng nhiên như thành vô duyên, chua chát! 

Bỗng nhói lên, quặt ngược, một điệu thơ Tố Hữu: 

Ở đâu đau đớn giống nòi? 
Hãy về xứ Việt là nơi… quặn lòng! 

20-10-2012 


* * * 

PHỤ LỤC 

Trò chuyện lúc 0 giờ 

Nguyễn Văn Du 



Cc: thuvienhsp@gmail.com …etc… 

Giữa đêm khuya, một anh bạn tiết lộ thông tin “tuyệt mật”, Hà Sĩ Phu đang trong vòng “kim cô” của mật vụ Cộng sản Hà Nội. Trời ơi! lại bắt nữa hả? – tôi hỏi. Anh bạn điềm tỉnh trả lời: làm gì có, số là ông Hà Sĩ Phu về quê lo giỗ cha, tiện đường ghé thăm Thủ đô 1.000 năm Thăng Long, có gặp một vài “chí cốt”… bị mật vụ hiểu lầm, được chăm sóc kỹ lưỡng. 

- Như vậy, họ quá “chu đáo”! 

- Có thể họ nhớ dai, vì cách đây vài năm, Hà Sĩ Phu tặng Thủ đô chùm thơ cảm tác trận lụt lịch sử, lời lẽ chát chúa, nghe sởn gai ốc. 

- Đúng là đòn đau… nhớ lâu. 

- Cũng tại HSP viết nặng quá, lời lẽ khó nuốt, nên đến giờ vẫn còn… nghẹn. 

- Tôi dám chắc, HSP được xếp trong danh sách “thế lực thù địch”... Tốt nhất cứ “Lặng lẽ SaPa”… ồn ào làm chi cho mắc cái phiền phức. 

- Đâu có, cũng kín tiếng lắm chứ, chỉ tiết lộ trong đám anh em thân tình. 

- Vậy thì đám “anh em” có vấn đề, có kẻ bán linh hồn cho… quỷ dữ!? 

… 

- Chuyện có gì đâu mà Tuyệt với chẳng… Mật, rõ như ban ngày, ai cũng biết. 

- Còn gì đâu mà giữ, công khai trên mạng internet để bàn dân thiên hạ cùng biết… cho nó oai. 

- Chắc phải vậy thôi, để bàn tính thiệt hơn trong “anh em” rồi quyết. 

- Hẹn gặp lại, 

- Chúc ngủ ngon. 

Khuya, ngày 09/10/2012 

Nguyễn Văn Du 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét