25 tháng 10, 2012


Thư gởi vong linh cháu gái lớp trưởng

Người già chuyện (SGTT.VN) - Có lẽ cháu chưa tin người lớn có thể cướp đi một lượng tài sản công lớn gấp hàng vạn lần con số nửa triệu đồng quỹ lớp kia mà không một chút áy náy.Có lẽ cháu chưa biết mình có thể đơn giản là ra trước lớp xin lỗi rồi từ chức, thì mọi việc xem như khép lại...

*

Thật tiếc là tên cháu chỉ được viết tắt bằng chữ L gọn lỏn, trong mẩu tin: “Làm lớp trưởng, không may bị mất 500.000 đồng tiền quỹ lớp, em Nguyễn Thị L. (sinh năm 1997, học lớp 10 trường THPT Tiền Phong, huyện Mê Linh, Hà Nội) đã uống thuốc diệt cỏ tự tử”. 

Có lẽ cháu chưa đọc Albert Camus, người từng viết: “Chỉ có một vấn đề triết lý thực sự nghiêm chỉnh, đó là tự tử. Xét xem đời đáng sống hay không là trả lời cho câu hỏi cơ bản của triết học”.

Có lẽ cháu chưa tin người lớn có thể cướp đi một lượng tài sản công lớn gấp hàng vạn lần con số nửa triệu đồng quỹ lớp kia mà không một chút áy náy.

Có lẽ cháu chưa biết mình có thể đơn giản là ra trước lớp xin lỗi rồi từ chức, thì mọi việc xem như khép lại.

Cháu chỉ biết là một lớp trưởng mà làm mất tiền bạn học, thì đó là nỗi ô nhục. Và trong những cách để chứng tỏ mình trong sạch, cháu quyết định chọn cái chết, một hành động có sức thuyết phục tuyệt đối.

Cháu thật dại dột, bởi khi chọn cái chết, câu trả lời của cháu cho câu hỏi Camus từng nhắc đến, trớ trêu thay chính là: một người tự trọng như cháu, đáng sống biết chừng nào!

Ra đi trong ngày tôn vinh phụ nữ Việt Nam, trong ý nghĩa dám chết cho điều mà mình tin là đúng, cháu xứng đáng là con em huyện Mê Linh, hậu duệ hai bà Trắc, Nhị. 

Thôi thì cứ cho L. là chữ viết tắt của Liêm Khiết.

Xin vĩnh biệt công dân Liêm Khiết của tương lai. 



*

Nữ sinh uống thuốc diệt cỏ tự tử vì mất quỹ lớp

Chỉ vì làm mất hơn 600.000 tiền quỹ của lớp, sợ bạn bè cười và bố mẹ mắng, một học sinh lớp 9 dại dột uống thuốc diệt cỏ tự tử sau khi để lại tin nhắn từ biệt.

Khoảng 13h ngày 8/10, nhiều học sinh trường THCS Trung Lập (xã Trung Lập Thượng, huyện Củ Chi, TPHCM) như chết lặng khi nhận được tin nhắn của bạn học sinh nữ Nguyễn Thị C.T. (SN 1998, học sinh lớp 9/6 trường THCS Trung Lập) với nội dung: “Các bạn ơi, các bạn ở lại học giỏi nha. C.T. đi trước đây. C.T. giờ đã ngấm thuốc độc vào người rồi, không sống lâu được nữa đâu. Các bạn nhớ cố gắng học tập cho giỏi, nhớ nghe lời cô giáo nghen”. 

Nhận được tin nhắn trên, một số học sinh liền vứt cặp, sách ở lớp, chạy đến nhà của T. (cách trường khoảng 1km) thì thấy cửa đóng kín, không vào bên trong được. Một học sinh nam liền chạy đến nhà bà ngoại T. báo tin, khi mọi người mở được cửa vào bên trong thì phát hiện T. đã bất tỉnh nên đưa đến trạm xá gần nhà cấp cứu. 

T. sau đó được đưa lên Bệnh viện Đa khoa huyện Củ Chi và chuyển đến Bệnh viện Nhi Đồng 1 (TPHCM) chữa trị, nhưng do thuốc độc ngấm quá lâu trong cơ thể nên đến 10h ngày 13/10, C.T. đã tử vong. 

Theo kết quả khám bệnh của bệnh viện Nhi Đồng 1, nạn nhân Nguyễn Thị C.T. tử vong do bị ngộ độc thuốc độc, không có khả năng cứu vãn nên phía bệnh viện đã làm thủ tục cho gia đình xuất viện vào ngày 10/10. Đến trưa 13/10, T. đã ra đi mãi mãi. 

Sáng 15/10, gia đình và đông đảo thầy cô giáo, học sinh cùng người dân không giấu được nước mắt, tiễn đưa T về nơi an nghỉ cuối cùng. 

Em Huỳnh Thị Mộng Tuyền, học sinh lớp 9/6 cho biết, T. là học sinh giỏi của lớp và sống rất hòa đồng. Tuy nhiên, thời gian gần đây, T. có phần lơ là việc học tập, học lực của T. có phần sa sút so với mấy năm về trước, nhưng hỏi thì T. không cho biết lý do. 

T. cũng được cô giáo chủ nhiệm và lớp 9/6 giao giữ quỹ lớp và em làm rất tốt nhiệm vụ. Thế nhưng, mới đây, sau khi lớp đóng quỹ (hơn 6 trăm ngàn đồng), đột nhiên T. nghỉ học mấy hôm mà không có lý do. Các bạn hỏi thì T. cho biết đã làm mất số tiền trên nên không dám đến trường, cũng không dám nói với mẹ vì sợ bị rầy la. 

“Nhiều lần chúng em hỏi: T. ơi, sao cầm thủ quỹ mãi mà không đưa cho lớp chi tiêu. Sao T. bỏ học không đến lớp vậy… Nghe bạn trách móc, T. nói: Tớ lỡ làm mất hết số tiền quỹ của lớp rồi, tớ đang nghĩ cách kiếm tiền để trả, nhưng không dám nói với mẹ. Tớ hứa sẽ trả sớm cho lớp mà… Thế nhưng, mấy hôm sau, T. không đến lớp học nên vụ việc cứ nhùng nhằng mãi" - Tuyền nói. 

Cách đây mấy hôm, cô giáo chủ nhiệm và lớp trưởng lớp 9/6 gọi điện đề nghị T. mang số tiền quỹ và số ghi chi tiêu của lớp để bàn giao cho người khác làm, tuy nhiên khi mọi việc chưa đi đến đâu thì chiều 8/10, cả lớp 9/6 nhận được hung tin T uống thuốc diệt cỏ tự tử. 

Em Tuyền cho biết thêm, thời gian gần đây, em thấy T. có những thay đổi lạ thường và hay than vãn. 

“Chúng em rất quý bạn ấy vì T. học rất giỏi và sống hòa đồng. Thời gian gần đây, T. thường than vãn chán đời, nhưng hỏi thì T. không nói. Em nghĩ nguyên nhân vụ việc không phải xuất phát từ tiền thủ quỹ đâu, vì cho dù bạn ấy có làm mất tiền đi chăng nữa cả lớp 9/6 vẫn không trách bạn ấy. Khi chúng em đang tìm cách giúp đỡ bạn ấy, không ngờ T. lại…”, Tuyền buồn bã. 

Ngôi trường, nhiều năm liền T. được vinh dự nhận bằng khen học sinh khả giỏi. 


Một số học sinh khác học chung lớp với T. cũng xác nhận, việc T. làm mất số tiền quỹ của lớp 9/6 là có, nhưng tất cả đều không ngờ rằng T. lại dại dột đến mức tự tử vì số tiền quỹ trên. 

Ngôi nhà đang xây dở của gia đình em T. tại xã Trung Lập Thượng, huyện Củ Chi. 

Em Trần Thanh Nhã nước mắt lưng tròng: “Trong lớp học, em rất quý bạn ấy. Cách đây mấy hôm, T. cũng than buồn vì lỡ làm mất số tiền quỹ trên, không biết kiếm đâu để trả. Em động viên bạn ấy bĩnh tĩnh lại để cùng nhau tìm cách giải quyết, không ngờ bạn ấy lại hành động như thế”. 

Số bằng khen T. vinh dự được nhận khi đang học cấp I, cấp II. 

Chiều 16/10, liên lạc với cô giáo Đào Thị Bé Chín, cô giáo chủ nhiệm lớp 9/6, nhưng cô không nghe máy; liên lạc với thầy phó hiệu trưởng nhà trường, thầy lại bận họp. 

Trong khi đó, theo thầy Trần Minh Nên, Ban giám thị trường Trung Lập, chiều 8/10, khi trường đang tổ chức Hội nghị cán bộ công chức trường thì nhận được tin em T. uống thuốc độc tự tử. Phía trường Trung Lập đã cử thầy cô giáo đến bệnh viện thăm hỏi, động viên em cũng như gia đình vượt qua khó khăn. Không ngờ, đến ngày 13/10 thì em không “tai qua nạn khỏi”, phía nhà trường cũng đã đến viếng tang em và chia buồn cùng gia đình. 

Thầy Nên cho hay, T. là học sinh ngoan hiền, khá giỏi của trường và nhiều năm liền được vinh dự nhận bằng khen học sinh khá, giỏi. Tuy nhiên, theo thầy Nên hiện nguyên nhân gây ra vụ việc trên thầy không nắm rõ vì vấn đề này thuộc về nội bộ của lớp 9/6. 

Theo Khám Phá

http://www.baomoi.com/Nu-sinh-uong-thuoc-diet-co-tu-tu-vi-mat-quy-lop/59/9558262.epi



"Đất nước không chiến tranh, sao đau thắt trong lòng"

Vũ Đông Hà (Danlambao) Đã bao năm trôi qua, dưới tấm bảng chỉ đường XHCN và lầm lũi bước đi theo sợi dây thừng lôi đầu kéo cổ của 14 "đỉnh cao trí tuệ" vẫn văng vẳng một tiếng kêu xé lòng: 

Đất nước tôi không có chiến tranh, 
Mà nghe đau thắt ở trong lòng...

Bạn có biết ai viết 2 câu thơ này không? 

Không phải từ những thanh niên, thiếu nữ đã một thời "nếu là chim tôi sẽ là loài bồ câu trắng, nếu là người tôi sẽ chết cho quê hương" và bây giờ thấy mình vẫn còn sống mà quê hương thì đang chết.

Không phải từ một người lính "nguỵ" VNCH giờ đã già yếu, ngậm ngùi nhìn đất nước tan hoang và đau lòng vì thời trai trẻ đã không làm tròn tâm niệm "Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm"

Không phải từ một thi sĩ tay viết, tay súng đã từng xúc động "đường ra trận mùa này đẹp lắm, Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây" để bây giờ lòng đau quặn thắt bởi đường ra trậnngày nay vẫn "đẹp" như những lần cưỡng chế Tiên Lãng, Văn Giang. 

"Núp dưới ảnh Bác và cờ đảng 
Chúng cơ hội bóc lột dân lành..." 

Đã bao năm trôi qua, những con người mượn danh giải phóng, nhận bừa là đại diện của giai cấp công nhân, tự đội lên đầu cái vương miện lãnh đạo tối cao, mồm đã thành cáo, lưỡi đã thành rắn, núp vào những vinh quang giả hiệu quá khứ hằng ngày vẫn được mang ra chùi bóng để cùng nhau ăn trộm, ăn cắp, ăn quỵt, ăn cướp mồ hôi xương máu nhân dân và gia sản của tổ tiên để lại. 

Bạn có biết ai viết 2 câu thơ trên nói về những con (người) mang tên "chúng" đang cai trị đất nước này không?

Những lời thơ ấy, chính xác hơn là một đau đớn trộn lẫn với phẫn hận để biến thành thơ...

"Đất nước tôi không có chiến tranh 
 Mà nghe đau thắt ở trong lòng 
 ....
 Núp dưới ảnh Bác và cờ đảng 
 Chúng cơ hội bóc lột dân lành"  

đến từ một cô gái 20 tuổi, sinh viên năm thứ 3, Ủy viên ban chấp hành chi đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. 

Cô gái ấy mang tên Nguyễn Phương Uyên

Trong những ngày qua, hình ảnh cô sinh viên hồn nhiên với nụ cười lúc nào cũng nở trên môi đã được lan truyền khắp trên mạng. Câu chuyện của Phương Uyên, hành động "bắt, phủ nhận không bắt, chuyển về Long An... của công an" thì có lẽ đã tỏ tường như lời nhạc của Việt Khang: 

"Việt Nam ơi
 Thời gian qua nữa đời người
 Và ta đã tỏ tường rồi
 Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói..." 

Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói... khi chúng ta chứng kiến hình ảnh một người mẹ nghèo, vừa mới sẩy thai, mẹ già đang nằm trong bệnh viện cấp cứu đã phải bôn ba từ quê lên tỉnh truy tìm tông tích của con sau những ngày biệt tích. 

Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói... khi chúng ta rớt nước mắt theo người mẹ Nguyễn Thị Nhung nghẹn ngào "Một đứa trẻ 20 tuổi không thể nào có đủ sức mạnh và bản lãnh để làm nổi việc "Tuyên truyền chống phá Nhà nước CHXHCNVN". Đó là một điều quá sức! Nếu một đất nước vững mạnh, một bộ máy chính quyền vững chắc thì không thể nào một đứa trẻ 20 tuổi có thể là một mối nguy hại lớn. Đó là điều bức xúc thứ nhất. Điều bức xúc thứ hai là khi gửi quà cho cháu, chỉ mỗi 3 chữ "Mẹ yêu con" ghi lên tờ giấy gởi quà mà họ vẫn không chấp nhận. Theo tôi nghĩ họ nói là đâu đâu cũng có từ thương yêu mọi người nhưng chỉ có 3 chữ "Mẹ yêu con" mà cũng không cho gởi thì tôi thấy họ thật là vô lương tâm..."

Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói... khi "Mẹ yêu con" phải dừng lại trước cổng nhà tù dành cho con gái của Mẹ bị bắt cóc, giam cầm để điều tra cho ra tội trước khi xử án. Uyên ngày nay, đảng đã không còn cho phép là đứa con nhỏ bé của mẹ khi đảng khoát lên đầu cô gái 20 tuổi hồn nhiên yêu nước sợi dây thòng lọng màu đỏ mang hình số 88 và nhãn hiệu “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN/VN”. 

Một đứa trẻ 20 tuổi không thể nào có đủ sức mạnh và bản lãnh để làm nổi việc "Tuyên truyền chống phá Nhà nước CHXHCNVN". Mẹ của Phương Uyên nói đúng. Một cô bé 20 tuổi không thể nào có thể chống lại một băng đảng với hơn 3 triệu côn đồ, 200 thủ lãnh và 14 tên chúa tể trong tay có đủ súng đạn, chó săn nghiệp vụ lẫn "ảnh và cờ" để núp bóng như Phương Uyên đã viết. 

Nhưng đảng đã sợ để phải bắt cóc và bắt giam cô gái 20 tuổi này. Vì sao!?

Vì Nguyễn Phương Uyên là hạt giống đỏ bao năm qua đảng ra sức tưới bằng phân Mác Lê, nước thải Hochiminh nhưng vẫn vươn mình thành đóa sen dân tộc - gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Vì Nguyễn Phương Uyên là hình ảnh của sự thất bại cụ thể và thê thảm nhất của hệ thống tuyên truyền, nhồi sọ gian xảo, của kế hoạch mười năm trồng cỏ trăm năm trồng lau sậy, của đại chiến dịch không có điểm dừng "Sống chiến đấu học tập theo gương Trần Dân Tiên" của đảng. 

Vì Nguyễn Phương Uyên là khởi đầu cho một thế hệ mới lừng lững đi về phía trước để tranh đấu cho tương lai, khát vọng của dân tộc mà không bị vướng mắc vào bất kỳ hệ luỵ quá khứ, lằn ranh lịch sử chiến tuyến nào. 

Vì Nguyễn Phương Uyên đã biến tâm tư: 

"Đất nước tôi không có chiến tranh 
 Mà nghe đau thắt ở trong lòng 
 ....
 Núp dưới ảnh Bác và cờ đảng 
 Chúng cơ hội bóc lột dân lành" 

thành hành động bằng máu đỏ của nòi giống Lạc Việt: 


Vì bên cạnh Nguyễn Phương Uyên còn những thanh niên thiếu nữ trẻ tuổi khác đã và đang âm thầm khoác áo thành đoàn mang tên Hồ Chí Minh nhưng sống và hành động bằng tấm áo dân tộc mang tên Việt Nam. 

Và Nguyễn Phương Uyên đã và đang không hẹn nhưng cùng đồng hành trên một con đường mang tên Việt Nam với những thiếu nữ khác như Phạm Thanh Nghiên, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trịnh Kim Tiến, Nguyễn Hoàng Vi, Huỳnh Thục Vy... 

Chính những người bạn trẻ, hồn nhiên như Phương Uyên, tinh nghịch Kim Tiến, bất khuất như Minh Hạnh, kiên trì chịu đựng như Hoàng Vi... đã và đang khơi lên những đốm lửa cho hàng hàng lớp lớp những cọng rơm khác phải tự đặt câu hỏi: 

- Những cô gái này, có khác gì mình, đôi khi còn yếu đuối, nhỏ bé hơn ta mà họ đã bước đi, còn ta vẫn ngồi đây, đôi chân dừng lại sau khi xuống bút viết một lời kêu gọi hùng hồn "toàn dân đứng lên" xuống đường? 

- Những cô gái này có phép thần, có bảo kê, hay không có gì để phải lo trong cuộc sống... Họ có gì khác hơn mình để có thể biến những suy tư thành hành động, trong khi ta vẫn ngồi đây đóng vai những khán giả nhiệt thành vỗ tay cỗ vủ? 

- Những cô gái này có khác gì mình vào những năm vàng tháng úa trên đường phố Sài Gòn nhưng hôm nay muốn biểu tình yêu nước ta phải xin phép những người đồng chí năm xưa? 

- Và tại sao chúng ta vẫn ngồi nơi đây, hài lòng với những đóng góp thể hiện bằng những câu chửi chính xác nhất dành cho chế độ, đắc ý với những góp ý thiết thực nhất cho một vận động tẩy chay sản phẩm của quân xâm lược, hài lòng với những lời khuyên khôn ngoan, lịch lãm nhất dành cho những người trẻ "chưa nhiều kinh nghiệm về cộng sản" này...

Các bạn trẻ đó đang làm cho nhiều người thôi thúc với những câu hỏi tự vấn lương tâm: tại sao mình cho phép mình không có được lòng can đảm như cô gái 20 tuổi kia? 

Câu trả lời của mỗi chúng ta, xuất phát từ lương tâm, trách nhiệm và được phản chiếu bởi tấm gương trong vắt của những cô gái tuổi 20 chính là điều làm đảng cai trị phải lo sợ. 

Và đảng phải giở hết thủ đoạn để đập vỡ những tấm gương hiện thực ấy, để thổi tắt những que diêm đang sẵn sàng tự đốt chính mình để có thể góp phần khơi lửa cho hàng hàng lớp lớp những cọng rơm khô khốc thành đám cháy rừng vĩ đại.

Và đảng phải sử dụng hết tất cả những cái gọi là "lòng tự trọng" của Nguyễn Tấn Dũng, "không hỗ thẹn với tiền nhân" của Trương Tấn Sang, "mếu máo không để các thế lực thù địch chống phá" của Nguyễn Phú Trọng để ngăn chận những "tuổi 20 không thể nào có đủ sức mạnh và bản lãnh để làm nổi việc" có cơ hội vực dậy hùng khí của một dân tộc bằng dáng đứng của chính mình. 

Đảng đã như thế. Những người bạn trẻ đã như thế. Còn lại, và sự sống còn của đất nước, nằm ở tập thể số đông đang đứng bên này bờ của giòng sông sợ hãi. Khi nhìn vào tấm gương Nguyễn Phương Uyên, chúng ta có rời bờ này, vượt sông, qua đến bến kia để tìm được dáng đứng của chính mình, để cùng sánh vai cùng với các bạn? Hay vẫn như bao năm tháng trôi qua, ta vẫn "đập gương xưa tìm bóng" và ta vẫn thu mình nguyền rủa bóng tối? 



________________________________

Bài liên quan đã đăng:

Phương Uyên con gái Sông Phan
- Yousafzai và Phương Uyên: “Bút và Thép”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét