Có bao giờ tìm lại được thời gian

Ngày nào đó...
Ngoảnh lại nhìn anh sẽ thấy, mênh mông một khoảng trời đơn sắc lối anh qua, những âm thanh của bài nhạc xưa vang lên vô hướng lạc loài... chút tàn tro còn lại có đủ ghép lại trong anh những ký ức về em của ngày hôm ấy - ngày mà ai cũng từng ao ước được sống lại đôi phút trong đời!
Khúc yêu thương có đưa anh trôi về trong chiều hè nắng nhạt trên ngọn cỏ, ngày đang rơi lặng thầm trên từng trang sách cũ, có một người đợi anh mòn mỏi đến ngủ thiếp trong tình yêu say đắm ngây ngô. Có những vô tư vẽ nên hạnh phúc giản đơn nhưng không phải ai cũng tìm thấy được!

Ngày đó... anh có về không... trong giấc mơ chập chờn em cũng không rõ nữa! Chỉ cảm nhận anh bằng đôi vòng tay ấm, bằng sự quan tâm khi khoác áo cho em, bằng sự chu đáo lúc anh xếp quyển sách lại nhưng không quên làm dấu trang em đọc dở... bằng một tình yêu mà em nghĩ không điều gì trên đời có thể to lớn hơn được nữa!

... Nhưng sao anh không để lại dù là lời cay đắng trong đời cho em biết để thôi không hy vọng nữa?
Bàng hoàng em nhận ra chỉ có riêng em trong giấc mơ bao ngày phút chốc vỡ tan
Bàng hoàng em chết đi trong tình yêu em ngỡ là mãi mãi
Bàng hoàng em dừng lại giữa cơn đau trên hành trình hạnh phúc

... Em thấy mình bất hạnh như một thiên thần đang bật khóc giữa thiên đường của chính mình!
Nát... rồi vụn vỡ!
Có bao giờ tìm lại được thời gian?
Ngày nào đó...
... Anh nhận ra rằng chỉ cần một nụ cười, một vòng tay, một nhịp đập dành cho nhau là đủ!
... Anh hiểu ra mỗi người chỉ có một tình yêu duy nhất trong đời!
... Anh cảm nhận được nỗi đau và mất mác của người khác!

Khi đó... anh hãy trân trọng và yêu thương thiên thần đang ở cạnh bên anh!
Như câu truyện trong quyển sách em hay kể anh nghe: "Thiên thần luôn mong muốn người mình yêu thương luôn luôn tươi cười, luôn luôn luôn hạnh phúc trong thiên đường nhỏ bé ấy!"
Ngày nào đó...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét