7 tháng 8, 2011

Xin một lần gọi tên anh - Vũ Viết Ngoạn!

Xin một lần gọi tên anh - Vũ Viết Ngoạn!


Đào Hữu Nghĩa Nhân - Sự nổi tiếng về học hàm từ đại học gà rừng đã đưa anh lên đỉnh cao chói lọi của sự hỗ thẹn chết người. ... Tên anh đã được xướng lên trên bảng phong thần. Bảng vàng dinh dự của các quan chức đi học vì sự khiếm nhã...

*

"Tôi học không vì thăng chức, thăng lương", câu trả lời phỏng vấn của anh - Vũ Viết Ngoạn, tân Chủ tịch Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc gia với báo Tuổi Trẻ, nhân về cái vụ thăng chức không vì của anh, xen kẽ tai tiếng vụ đào bới trầm tích của một thời. Nhưng cũng gây không ít phiền toái cho anh khi mà lũ "rách việc" đào bới hành trình học hàm học vị của anh trong quá khứ. Từ một anh cử nhân kinh tế hạng xoàng trong ngân hàng nhà nước, leo một phát lên học vị tiến sĩ ở cái trường La Salle khỉ gió nào đó mà anh đã cất công sưu tầm qua mấy tờ rơi quảng cáo nhì nhằng của tờ The Economist xa xăm thuở nào! 

Tiếc thay vì cái sự học không cần thăng chức, thăng lương ấy đã vô tình hay hữu ý đẩy anh vào cái ghế Chủ tịch Ủy ban Giám sát Tài chính, khốn nạn như câu chuyện tái ông mất ngựa mà anh lỡ đa mang. Ba mưoi năm một hành trình, lẽ nào gục ngã nơi cửa thiên đàng? Được được mất mất, bất hạnh hay may mắn chả biết đâu mà lần. Bài phỏng vấn như một cái tát trời giáng vào mặt anh, nhằm khẳng định những đồn thổi trên báo chí "rác rưởi" lề trái đã hoàn toàn đúng khi mà truyền thông chính thống vào cuộc tái xác nhận thân phận một con người.

Phải chi ngày ấy anh đừng mơ mộng viễn vông vào cái chức vụ mà lý ra nó không dành cho anh người chiến sĩ gác cửa tài chính. Nơi đòi hỏi ở anh một nghị lực phi thuờng, lòng trung thực là một chuỗi của quá trình, tính thật thà vượt thời gian hơn là một sự ngộ nhận nào đó dìu anh đi vào chốn thiên đường quyền lực tối thượng! Anh ngỡ hành trình 14 năm sóng gió và ngai ngái u hoài, những khe kẻ còn sơ hở bí ẩn nào đó giúp ánh sáng lọt vào đã được che đậy, trát kin kẽ từng nanomet nhỏ nhất. Hóa ra nó chưa hết, chưa chết mà đang nằm im nếu như anh bằng lòng với số phận hơn là đam mê xóa bỏ mọi rào cản tử huyệt, để tự đẩy mình vượt qua không gian giới hạn sợ hãi của lòng tham và vì mưu cầu lợi ích nhóm nào đó.

Ở vị trí mới đầy ganh tị này tầng tầng lớp trầm tích yên ngủ của 14 năm dài bỗng dưng bị đám "thợ mỏ" tài ba thăm dò và khai thác trúng quả đậm. Sự nỗi tiếng của anh còn chưa ai thấy được ở cương vị mới là chi cả, nhưng sự nỗi tiếng về học hàm từ đại học gà rừng đã đưa anh lên đỉnh cao chói lọi của sự hỗ thẹn chết người. Bài trả lời phỏng vấn trên báo Tuổi Trẻ ngày hôm nay, ngày 5 tháng 8 năm 2011 tợ như bài điều tra nhấn mạnh rằng anh đang chơi trò đu dây nguy hiểm. Một đầu được giữ bởi nhóm thống trị quyền lực - kẻ đã đưa anh lên vị trí sáng ngời vinh quang. Một đầu anh nghĩ đã được cột vững chắc vào bằng tấm bằng tiến sĩ tài chính của đại học La Salle gà rừng khi xưa, nay nó đã biến mất từ năm hai ngàn không trăm lẽ hai. Và hẵn nhiên điều ấy là sự thật thì, chẳng còn ai trong nhóm ủng hộ anh dám can đảm nhắm mắt giữ dây cho anh đu trên cơ đồ mà họ đang dầy công vung đắp từ bấy đến giờ.

Tên anh đã được xướng lên trên bảng phong thần. Bảng vàng dinh dự của các quan chức đi học vì sự khiếm nhã.

Không biết liệu rồi đây số phận của anh sẽ ra sao. Nhân dân chúng tôi những người cam chịu có còn tin tưởng chút gì ở anh không? Người chiến binh ra trận nhưng chưa được đào tạo cách cầm súng? Phải chăng những con sâu mọt muốn đẩy anh ra chiến trường vì cái nguyên cớ ấy. Mèo què, mù, bụng phưỡn vì no nê ắt phải im lặng trước bầy chuột cống hung dữ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét