Lê Thành Nhân (lethanhnhan@vietquoc.org)
Vào giữa thế kỷ thứ 19, dân tộc Việt Nam bị thực dân Pháp đô hộ gần 100 năm… trong suốt thời kỳ bị đô hộ, bao nhiêu chiến sĩ yêu nước từ vua, quan, nhân sĩ ba miền Bắc-Trung-Nam liên tiếp đứng lên đánh đuổi thực dân Pháp giành độc lập. Khởi từ vua Hàm Nghi rời bỏ ngai vàng chạy ra vùng rừng núi Tân Sở, Quảng Trị lập chiến khu chống Pháp… đến Hoàng Hoa Thám trong rừng thiêng Yên Thế mộ binh đánh Pháp giành chủ quyền cho dân tộc v.v.. Sự hy sinh cao cả của những nhà yêu nước thật đáng ngưỡng mộ và trân trọng. Từ cuộc khởi nghĩa của Hoàng Hoa Thám trở về trước, những nhà yêu nước mang hoài bão xả thân đánh đuổi thực dân Pháp giành độc lập để phục hồi ngôi vua, duy trì chế độ phong kiến và chịu ảnh hưởng các triều đại Hán tộc phương Bắc. Chưa nhìn ra cái nhược điểm của chế độ phong kiến là nguyên nhân làm cho đất nước chậm tiến lạc hậu, làm mồi cho các thế lực thực dân xâm lược.
Đến năm 1927, sinh viên yêu nước Nguyễn Thái Học (1902-1930) lớn lên ở miền Bắc. Năm 25 tuổi, ông ra Hà Nội theo học trường Cao Đẳng Thương Mại, ảnh hưởng tinh thần của các cuộc cách mạng dân chủ trên thế giới đã cùng với các bạn đồng chí lập ra đảng cách mạng lấy tên Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQDĐ) với ba mục tiêu rõ rệt: đuổi Thực Dân Pháp giành độc lập, đoạn tuyệt với chế độ phong kiến lạc hậu và xây dựng một nhà nước Dân Chủ Cộng Hòa. Cuộc Tổng Khởi Nghĩa của VNQDĐ ngày 10 tháng 02 năm 1930 nói lên quyết tâm hy sinh mạng sống của mình để thực hiện lý tưởng cao đẹp đã đề ra: Dân Tộc Độc Lập, Dân Quyền Tự Do, Dân Sinh Hạnh Phúc. Đây là phát súng thức tỉnh các dân tộc bị trị và làm rung động chế độ thực dân xâm lược thời bấy giờ, đồng thời mở màn một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử đấu tranh giành độc lập dân tộc. Cuộc khởi nghĩa bị thất bại, đảng trưởng Nguyễn Thái Học cùng 12 nhà lãnh đạo VNQDĐ bị bắt và bị thực dân Pháp hành hình ngày 17/06/1930 tại pháp trường Yên Báy, hàng ngàn cán bộ ưu tú của VNQDĐ bị lưu đày biệt xứ đến các hải đảo xa xôi tận Guyane, Nam Mỹ.
Theo dòng thời gian, người sinh viên yêu nước trẻ tuổi Trương Tử Anh (1914-1946), lớn lên trên quê hương miền Trung, tỉnh Phú Yên đến Hà Nội theo đuổi con đường Luật Học, nhưng làm sao ngồi yên trên ghế nhà trường được khi đất nước điêu linh, dân tình thống khổ. Ngày đêm thao thức với vận mệnh dân tộc, nhà yêu nước Trương Tử Anh viết Chủ nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn làm ngọn đuốc cách mạng và ông đã khẳng định “Những triết thuyết, những chủ nghĩa chính trị đương thời đều không thích hợp với dân tộc Việt Nam và đều có sai lầm”. Ngày 10 tháng 12, năm 1939, sinh viên luật khoa Trương Tử Anh lúc đó 25 tuổi, thành lập Đại Việt Quốc Dân Đảng (ĐVQDĐ) lấy chủ nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn làm nền tảng lý thuyết, đuổi thực dân Pháp giành độc lập cho dân tộc và xây dựng một thể chế quốc gia dân chủ tự cường chống lại chủ nghĩa quốc tế cộng sản.
Tại miền Nam xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi yêu nước thương dân đó là Huỳnh Phú Sổ (1920-1947) lớn lên tại vùng Châu Đốc sông nước Tiền Giang, vốn thông minh và giầu lòng nhân từ, ông Huỳnh Phú Sổ lập đạo để giúp đời. Ngày 18 tháng 5 năm 1939, lúc 19 tuổi, ông đứng ra cử hành lễ khai đạo lấy tên là Hòa Hảo. Từ đó đức Huỳnh Phú Sổ đi chữa bệnh, tiên tri, thuyết pháp, sáng tác thơ văn, kệ giảng rất hấp lực và thuyết phục quần chúng cho nên ảnh hưởng và số tín đồ của đạo Hoà Hảo gia tăng nhanh trong quần chúng, trở thành một tín ngưỡng mạnh mẽ khiến thực dân Pháp lo ngại và bắt giam Giáo Chủ Huỳnh Phú Sổ. Ngày 21 tháng 9 năm 1946, đức Huỳnh Phú Sổ và một số trí thức khuynh hướng dân tộc, dân chủ thành lập Việt Nam Dân chủ Xã hội Đảng, gọi tắt là Dân Xã Đảng (DXĐ) chống Pháp xâm lược và chống cộng sản vô thần.
Cùng thời gian ấy, tại các tỉnh miền Tây Nam phần, đạo Cao Đài ra đời năm 1926 khởi đầu bởi ông Ngô Văn Chiêu rồi đến đức hộ pháp Phạm Công Tắc. Trước sự lớn mạnh của Đạo Cao Đài thực dân Pháp lo sợ nên ra tay đàn áp, bắt hộ pháp Phạm Công Tắc đày sang đảo Madagascar. Năm 1946, Lực Lượng Liên Minh Cao Đài (LLLMCĐ) do Thiếu Tướng Nguyễn Văn Thành làm tư lệnh và Đại Tá Trình Minh Thế làm tham mưu trưởng. Trình Minh Thế (1922-1955) lúc đó mới 24 tuổi được đức Hộ Pháp giao nhiệm vụ lập chiến khu cho lực lượng kháng chiến Cao Đài lấy tên là Liên Minh với mục đích: Bảo vệ tổ quốc, chống cả thực dân Pháp và cộng sản vô thần. Lực lượng Liên Minh Cao Đài hùng cứ ở núi Bà Đen tỉnh Tây Ninh, sau trải rộng đến mật khu Hố Bò, Bời Lời, Núi Bà, Núi Heo tận biên giới Việt Miên. LLLMCĐ đã có nhiều trận đánh làm cho Việt Minh cộng sản và Pháp hoảng sợ. Tên tuổi Trình Minh Thế vang dội khắp trời Nam.
Bốn lực lượng cách mạng trên có một mẫu số chung là xuất phát từ lòng dân tộc, hình thành bởi những thanh niên yêu nước có học thức tuổi đời chưa đến 25, với tấm lòng yêu nước thương dân trong suốt như hạt minh châu, không toan tính, không lợi danh. Họ chỉ có một ước nguyện làm sao giải thoát đồng bào ra khỏi ách xiềng nô lệ của thực dân Pháp đưa Việt Nam đến độc lập, tự do, dân chủ và phú cường.
Năm 1945, những năm sôi động của Đệ Nhị Thế Chiến, Việt Nam Quốc Dân Đảng và Đại Việt Quốc Dân Đảng hợp nhất thành lập Mặt Trận Quốc Dân Đảng, chống Pháp giành độc lập và chống Việt Minh Cộng Sản giành tự do, dân chủ. Đầu năm 1947, Việt Nam Quốc Dân Đảng và Dân Xã Đảng thành lập Mặt Trận Quốc Gia Liên Hiệp tại miền Nam, chống Pháp và chống cộng sản.
Sau Đệ Nhị thế chiến, nước Pháp bị Đức Quốc Xã của Hitler đánh bại phải nhận viện trợ Hoa Kỳ để kiến thiết đất nước, cũng là lúc Hoa Kỳ gây áp lực đối với các thế lực thực dân phải trao trả độc lập cho các thuộc địa. Anh, Pháp, Tây Ban Nha, Hoà Lan… lần lượt trao trả độc lập cho các dân tộc bị trị. Nhìn lại lịch sử các nước bị thực dân xâm lược trên thế giới, nước cuối cùng mà thực dân Pháp phải trao trả độc lập là Algeria vào ngày 5/07/1962 (1), đó cũng là ngày cáo chung của chế độ thực dân Pháp. Dĩ nhiên, Việt Nam trong danh sách thuộc địa của Thực Dân Pháp phải được trao trả độc lập trước năm 1962.
Phần đông các nước được trao trả độc lập đều có khuynh hướng chính trị dân chủ được thành lập từ các đảng cách mạng từng chiến đấu giành độc lập cho dân tộc họ. Thế nhưng, bất hạnh cho Việt Nam, năm 1945 Hồ Chí Minh đã cướp chính quyền, là tay sai đắc lực của cộng sản Đệ Tam Quốc Tế, nhận lệnh từ Mao Trạch Đông và Stalin để bành trướng cộng sản dưới danh nghĩa “giải phỏng các dân tộc bị trị”. Việt Nam lại gặp một đại họa “đuổi cọp cửa trước, rước sói cửa sau”. Loài lang sói cộng sản nguy hiểm gấp bội phần chế độ thực dân Pháp. Chúng núp dưới danh nghĩa đánh Pháp giành Độc Lập nhưng thực chất để tiêu diệt tận gốc rễ các đảng chính trị quốc gia chân chính như VNQDĐ, ĐVQDĐ, DXĐ và LLLMCĐ. Chín năm “kháng chiến giành độc lập” (1945-1954), Cộng Sản Việt Nam (CSVN) chỉ làm có hai việc, tiêu diệt các lực lượng quốc gia chân chính và nhận viện trợ từ khối cộng sản Nga-Hoa để tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược của cộng sản. Chiến thắng Điện Biên Phủ là chiến thắng của sự bành trướng cộng sản ở Đông Dương chứ không phải cuộc chiến giành độc lập cho dân tộc Việt Nam. Vì nền độc lập của Việt Nam không cần thiết phải có chiến thắng đó.
Chiến thắng Điện Biên Phủ làm cho Pháp chưa kịp trao trả độc lập cho Việt Nam thì đất nước bị chia cắt làm hai theo vĩ tuyến 17, gia đình phân ly, người Nam kẻ Bắc…Nếu không có chiến thắng Điện Biên Phủ thì Pháp cũng phải trao trả độc lập cho Việt Nam một cách toàn vẹn từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mâu. Chưa hết, sau hiệp định Genève năm 1954, CSVN tiếp tục nhận vũ khí và viện trợ của khối cộng, nhất là Nga-Tàu để tiếp tục cuộc chiến chiếm trọn miền Nam bành trướng cộng sản. Sau hơn 20 năm chiến tranh Quốc-Cộng, hàng triệu thanh niên bỏ mạng sống ngoài chiến trường, bao nhiêu tài sản quốc gia bị bom đạn tàn phá, nhân tài vật lực quốc gia bị kiệt quệ vì chiến tranh… Dân tộc Việt Nam cuối cùng rơi vào tay cộng sản ngày 30 tháng 04, 1975.
Giá như ngày ấy không có Hồ Chí Minh đem cộng sản về nước, thì những người trẻ yêu nước với lòng nhiệt thành, với tâm hồn trong sáng, với lý tưởng tự do dân chủ của các đảng cách mạng như VNQDĐ, ĐVQDĐ, DXĐ và LLLMCĐ sẽ cùng nhau ngồi lại dựng lên một thể chế chính trị dân chủ đa đảng thì giờ đây dân tộc Việt Nam không thua gì Nam Hàn, Đài Loan, Singapore, Nhật Bản v.v.. Đau đớn thay! một cơ hội đưa đất nước đến tự do dân chủ và phú cường đã bị bọn tay sai cộng sản cướp mất.
Cộng sản đã chiến thắng trên đất nước Việt Nam, nhưng chiến thắng của họ là chiến thắng của phi nhân và phi nghĩa. Phi nhân vì chế độ cộng sản không phục vụ cho hạnh phúc con người mà phục vụ cho nhóm lợi ích cộng đảng, phi nghĩa vì cộng sản phục vụ cho “Xã Hội Chủ Nghĩa” không tưởng chứ không phải phục vụ cho chính nghĩa quốc gia dân tộc. Ngày nay, rõ như ban ngày, họ chiến thắng để làm giầu cho những đảng viên cộng sản sống trên sự nghèo nàn lạc hậu của dân tộc Việt Nam. Trong khi các đảng chính trị quốc gia thua cuộc nhưng thua trong chính nghĩa quốc gia.
Đứng vê mặt lịch sử mà xét, người có chính nghĩa trên đường dài luôn luôn chiến thắng.
Ngày nay, thời đại suy tàn của cộng sản ở giai đoạn cuối, CSVN chỉ bám víu vào “Xã Hội Chủ Nghĩa” như cái xác không hồn, sống vất vưởng như một kẻ trộm giữa ban ngày, tham nhũng vô độ, tàn ác như quỷ dữ, hành xử rất hung bạo, bán nước cầu vinh.
Những đảng chính trị quốc gia đã một thời oanh liệt một tay chống Pháp giành độc lập, một tay chống Cộng vì tự do, nay nước mất về tay cộng sản, nhưng lý tưởng và tinh thần yêu nước vẫn mãi mãi tồn tại trong mỗi một người đảng viên dù ở góc trời nào trên quả đất này. Trong nước CSVN xem đảng viên của VNQDĐ, ĐVQDĐ, DXĐ và LLLMCĐ như kẻ thù không đội trời chung nên họ phải hoạt động bí mật để bảo toàn lực lượng. Ngoài nước, môi trường sinh hoạt tự do, đảng viên các đảng chính trị có mặt khắp nơi trên các vùng đất tạm dung để tiếp tục con đường chiến đấu giải thể chế độ độc tài cộng sản Việt Nam thực hiện lý tưởng tự do dân chủ.
Trong tình hình hiện nay, CSVN suy tàn trên mọi mặt, chế độ cộng sản đã bị vạch trần là tội ác của nhân loại, chủ nghĩa xã hội là cái bánh vẽ nay không ai muốn nhìn, nhưng người cộng sản nay đã biến thành những nhà độc tài tham nhũng, các nước cộng sản còn lại đấu đá lẫn nhau giành đất, lấn biển như một loài thảo khấu bất chấp luật pháp quốc tế.
Tại Việt Nam đồng bào đang rên siết dưới chế độ cai trị độc tài CSVN, ngày đêm vùng vẫy muốn thoát khỏi ách cai trị độc tài toàn trị của chúng, nhưng họ không thể một mình đứng lên chống lại bạo quyền.
Trước năm 1945, các đảng cách mạng VNQDĐ, ĐVQDĐ, DXĐ và LLLMCĐ đã một lần để mất cơ hội đưa đất nước đến tự do dân chủ, thì nay là cơ hội thuận tiện để các chính đảng làm nên lịch sử, đừng để dân tộc đánh mất cơ hội một lần nữa.
Lê Thành Nhân
========
(1) http://www.japanafricanet.com/directory/presidents/africanindependence.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét