6 tháng 4, 2014

Bằng Phong Đặng văn Âu: Tại Sao Nhà Cầm Quyền Hà Nội Vẫn Tồn Tại? Và Họ Tồn Tại Bao Lâu?


2014  APR 2 CSVN 300
Mới đây, nhà báo Nam Phương phỏng vấn giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng, đặt câu hỏi: “Tại sao nhà cầm quyền Hà Nội vẫn tồn tại và họ tồn tại được bao lâu?”. Là Giáo sư Tiến sĩ dạy môn “Bang Giao Quốc Tế”, ông Nguyễn Mạnh Hùng có đủ thẩm quyền và kiến thức để trả lời câu hỏi nêu trên. Theo tôi, Tiến sĩ Nguyễn Mạnh Hùng nhận định vấn đề chỉ có tính cách “chuyên khoa” dựa trên sách vở khi so sánh một nước Việt Nam “quái đản” với các nước độc tài khác. Có thể ông giáo sư ngại nói lên SỰ THẬT làm mất lòng nhiều người hay đó là phong cách nói của nhà trí thức?

Dù không ai phỏng vấn, nhưng tôi mạn phép trả lời vấn đề này theo nhận định của riêng mình, vì đây là thắc mắc không những chỉ dành riêng cho người Việt Nam, mà còn dành cho cả thế giới nữa.
Sau Đệ Nhị Thế Chiến, các quốc gia Đông Âu bị Nga Xô Viết cưỡng bách áp đặt chủ nghĩa cộng sản và dựng lên chính quyền vô sản chuyên chính. Vì thế nhân dân các nước như Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi đã từng nhiều phen vùng lên đòi độc lập, nhưng đều bị Liên Xô dập tắt. Gặp lúc Mikhail Gorbachev đề ra chủ trương “Glasnost” và “Perestroika”, không can thiệp vào nội tình nước khác, nhân dân các nước Đông Âu lợi dụng cơ hội ấy để lật đổ chính quyền, không chấp nhận làm chư hầu của Xô Viết nữa.  Còn Việt Nam, tự nguyện làm nô lệ (đầy tớ) chủ nghĩa cộng sản, do Hồ Chí Minh và bè đảng mượn danh nghĩa kháng chiến chống Pháp, du nhập một thứ tà giáo, rồi tiêu diệt tất cả các đảng phái quốc gia và các cá nhân yêu nước để đoạt độc quyền cai trị. Khẩu hiệu “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” chỉ là chiêu bài để y dụ dỗ người yêu nước ngây thơ mà thôi.
Sự thật lịch sử cho ta thấy Hồ Chí Minh không phải là người yêu nước, cũng chẳng phải là người yêu xã hội chủ nghĩa. Mục đích tối hậu của Hồ là làm mọi cách để trở thành vị “Cha Già Dân Tộc” được sùng bái đời đời. Chỉ có chủ nghĩa cộng sản và bộ máy cai trị của nó mới có thể đáp ứng tham vọng “Hoàng Đế” của ông ta. Hồ đã ra tay giết hàng trăm ngàn dân trong Cải Cách Ruộng Đất, hàng triệu người trong chiến tranh. Nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, không ai làm sống lại được. Điều tai hại ghê gớm là Hồ đã để lại một tập đoàn cai trị ngu dốt, độc ác, nhu nhược, hèn hạ và một nền văn hóa đi ngược lại truyền thống đạo đức của tổ tiên. Do đó, dù chế độ cộng sản ở các nước Đông Âu đã sụp đổ và Liên bang Xô Viết đã tan rã, chủ nghĩa cộng sản đã bị nhân loại ném vào thùng rác, cái bọn cầm quyền Việt Nam ngày nay, là con đẻ của Hồ Chí Minh – nhất quyết bảo vệ ngôi báu như “Cha Già” của chúng – quay sang bám vào Trung Cộng – kẻ thù truyền kiếp của Việt Nam – để đạt mục đích: “Còn Trung Cộng thì còn mình”.
Chắc chắn phải có trong tay con bài tẩy vô cùng quan trọng, Trung Cộng mới có quyền ra lệnh cho Việt Cộng thi hành bất cứ chủ trương gì (dù tai hại cho đồng bào đến thế nào), bọn Việt Cộng cũng răm rắp tuân theo. Nếu Hồ Chí Minh không phải là tên Tàu Hồ Tập Chương trá hình như giáo sư Hồ Tuấn Hùng (người Đài Loan) tố giác, phải chăng Hồ Chí Minh đã có một cam kết gì đó với Trung Cộng (chẳng hạn hứa hẹn chấp nhận đem Việt Nam sáp nhập vào Trung Quốc sau khi cướp được Miền Nam, bằng văn bản) khi cầu viện khí giới và tài chánh của Nga Tàu để xâm lăng Miền Nam. Bởi lẽ đó, cho nên bọn Nguyễn văn Linh, Phạm văn Đồng, Lê Đức Anh trong Hội nghị Thàhh Đô mới phải riu ríu cúi đầu chấp nhận những đòi hỏi vô lý do Trung Cộng đặt ra?
Thông thường, một quốc gia dù nhỏ bé, yếu ớt đến đâu (như Phi Luật Tân chẳng hạn) mà bị ngoại bang khống chế đều công khai lên tiếng phản đối và đưa nội vụ ra kiện trước Tòa Án Quốc Tế. Chỉ có bọn cầm quyền Việt Nam hèn hạ, cam tâm làm nô lệ Tàu Cộng để hưởng phú quý vinh hoa là câm miệng. Tại sao bọn cầm quyền tồi bại như thế? Bởi vì chúng là con đẻ của Hồ Chí Minh, người làm ra bộ máy cai trị sau khi cướp được một nửa nước, sai Phạm văn Đồng ký văn kiện bán nước năm 1958.
Dưới sự cai trị của Hồ Chí Minh, khí phách, nhân cách kẻ sĩ đều bị hủy diệt. Bất cứ ai mở miệng cảnh báo nguy cơ bị Hán hóa khi Hồ chủ trương cầu viện kẻ thù truyền kiếp, đều bị hãm hại một cách không thương tiếc. Do đó, những người tâm huyết, yêu nước chân thành dần dần biến mất và hạng xu nịnh, vô học, đầu trâu mặt ngựa ngoi lên địa vị cầm quyền. Bọn này là một lũ vô học, vô thần, không tin có Trời, Phật, không tin vào luật Nhân Quả, nên chúng không bao giờ ngần ngại làm việc tàn ác và không bao giờ chúng biết sám hối, ăn năn do tội ác của chúng gây ra cho người khác. Chúng thẳng tay tiêu diệt người bị oan khuất và người đòi tự do, đòi nhân phẩm, đòi chủ quyền quốc gia.
Con người chỉ khác con vật ở chỗ biết xấu hổ. Sử gia Dương Trung Quốc từng viết về tập đoàn cầm quyền đã mất hết khả năng biết xấu hổ. Tại sao vậy? Tại vì chúng là con đẻ của Hồ Chí Minh – một lãnh tụ không có khả năng biết xấu hổ! Chẳng có một nhà lãnh đạo nào tự cổ chí kim trên thế giới giả danh một người khác viết sách ca tụng mình như Hồ Chí Minh. Phải là người như Hồ Chí Minh mới đủ dã tâm lấy bút hiệu C. B. viết bài đăng trên tờ Nhân Dân để tố cáo, kết tội và giết ân nhân của mình (Bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm); giết người tình sinh con cho mình (cô Nông thị Xuân).
Con quỷ Hồ Chí Minh khủng khiếp thật. Dù đã chết, nhưng cái xác khô vẫn còn được lính hầu, tiền thuế của dân phải tốn cả bạc tỉ hàng năm để bảo trì khỏi hư thối. Ngoài ra, những kẻ bị Hồ đánh lừa về một xã hội “không còn cảnh người bóc lột người” mang danh “cách mang lão thành” vẫn ôm niềm tự hào “đánh Pháp, đuổi Mỹ” mà Tổng Bí thư Lê Duẩn đã không giấu giếm thân phận tôi đòi: “Đánh Pháp, đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung Cộng”!
Tôi viết ra điều này, có lẽ có người như nhà báo Bùi Tín sẽ cho rằng tôi xấc xược với các bậc tiền bối “lão thành cách mạng”. Tôi không vô lễ. Tôi chỉ dẫn chứng những sự kiện thật. Lẽ ra những người yêu chuộng lý tưởng công bằng xã hội, đã cống hiến cả cuộc đời mình cho cái gọi là “cách mạng” mà Đất Nước trở nên như ngày hôm nay, phải hận tên giặc Hồ mới phải. Lẽ ra những cụ mang danh nghĩa “lão thành cách mạng” phải biết phẫn nộ vì lý tưởng của mình bị chà đạp và phải có cái dũng xuống đường cùng dân oan, cùng thanh niên nam nữ đứng lên đòi quyền làm người. Ngược lại, các cụ chỉ biết ngồi nhà viết kiến nghị và viết bài ca ngợi “công đức” Hồ Chí Minh giống như ông Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh. Lại thêm trang mạng Bauxitevn – trang mạng của thành phần trí thức – tiếp tay phổ biến những bài viết ca tụng “bác Hồ”. Nói tóm lại, các cụ “lão thành cách mạng” lúc còn trẻ bị Hồ Chí Minh cho uống nước đường, say sưa vì hai chữ “anh hùng” do Hồ Chí Minh lạm dụng để tuyên dương; chứ thực chất các cụ chẳng phải là những người hùng đeo đuổi lý tưởng công bằng xã hội gì cả!
Vừa rồi, trên trang mạng Bauxitevn, cựu Đại tá Lê Hồng Hà – nguyên Chánh văn phòng Bộ Công An – đã từng bị Đảng bỏ tù cùng lúc với ông Hà Sĩ Phu. Ông Hà Sĩ Phu là một người yêu nước, một nhà lý luận tài ba, hiền lành, phải ai oán than thở: “Ước gì được sống dưới thời Thực dân Pháp đô hộ để được quyền tự do đi lại!”. Cụ Lê Hồng Hà viết lời ca tụng Hồ chí Minh đăng trên trang mạng Bauxitevn bằng một đoạn văn như sau:
“Nhờ sự phát huy truyền thống cứu nước của cha ông ta trong lịch sử, mà nhân dân ta đã tiến hành Cách mạng Tháng 8 và giải phóng đất nước thành công. Đó là công lao vĩ đại của nhân dân ta, có sự đóng góp (?) quan trọng của các nhà yêu nước, đặc biệt của Đảng Cộng sản Việt Nam, đứng đầu là nhà yêu nước Nguyễn Ái Quốc – Hồ Chí Minh. Chúng ta phải biết ơn nhân dân, các nhà yêu nước, đặc biệt là Đảng Cộng sản (!) dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh”. Dưới thời Thực dân Pháp đô hộ, người dân Việt Nam có bị đàn áp, bị giết hại giống như dưới thời Hồ Chí Minh không, mà cụ Lê Hồng Hà dám bảo là giải phóng? Cụ Lê Hồng Hà có nghe lời than ai oán của Hà Sĩ Phu không?
Cũng trên Bauxitevn, giáo sư Nguyễn Huệ Chi – người sáng lập trang mạng – viết:
“Vào tháng Tư năm 2009, khi ba anh em chúng tôi, Phạm Toàn, Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Thế Hùng đang căng đầu phấp phỏng tính toán với nhau về một hình thức đấu tranh sao cho hiệu quả – để không đến nỗi không được ai nghe, trở thành vô duyên, cũng không đến nỗi rước lấy tai họa “sứt đầu bươu trán” (tức là phải nghĩ nát óc để tranh đấu mà không bị sứt đầu, bươu trán như Điếu Cầy, Tạ Phong Tần và biết bao bạn trẻ khác). Phải chăng đấy là đường lối tranh đấu “bất bạo động” khôn ngoan của nhà trí thức để hàng năm giáo sư được Đảng cho sang Hoa Kỳ thăm con gái?
Lão thành cách mạng thì như thế! Trí thức thì như thế! Thử hỏi làm sao bọn cầm quyền không tồn tại tới ngày hôm nay? Đến như Đại tướng Võ Nguyễn Giáp – mang danh Cha Đẻ Quân đội Nhân dân – người ở địa vị cha chú bọn cầm quyền cũng chỉ biết ký kiến nghị xin xỏ; chứ không dám nghiêm khắc lên án phường hậu duệ là phá gia chi tử, mãi quốc cầu vinh! Cha Đẻ hèn làm sao sinh ra được những đứa con có khí phách? Cho nên “cha nào con nấy” là vậy! Và bọn cầm quyền ngồi lỳ là vậy!
Tổng Bí thư Trường Chinh Đặng Xuân Khu từng công khai tuyên bố: “Đảng cướp chính quyền bằng bạo lực thì Đảng sẽ dùng bạo lực để giữ chính quyền”. Vin vào lời khẳng định đó, bọn cầm quyền quyết giữ quyền lực bằng mọi giá dù bị nhân dân khinh bỉ. Đảng cộng sản gồm những chuyên viên sử dụng chiến tranh khuynh đảo. Cho nên khi cướp được chính quyền, chúng tuyệt đối ngăn cấm các quyền tự do căn bản như tư tưởng, ngôn luận, hội họp, đi lại, biểu tình (mặc dầu các quyền đó được ghi rõ trong Hiến Pháp, nhưng kèm theo mấy chữ “quy định của pháp luật”) và tất cả các đoàn thể nhân dân đều bị nhốt trong cái gọi là Mặt trận Tổ quốc. Tuyệt đối không được hình thành xã hội công dân. Ngoài ra, chủ trương phân hóa dân tộc là chính để không còn ai tin tưởng ai, thì làm sao có thể bàn bạc nhau để mưu đồ công cuộc ích quốc lợi dân? Đàn áp từ trong trứng nước bất cứ ai manh nha có tư tưởng đòi tự do, đòi quyền được đối xử như con người là “chủ trương lớn của Đảng”.
Mở đầu bài, tôi viết Việt Nam dưới chế độ cộng sản là một quốc gia quái đản, không giống bất cứ một nước nào trên thế giới. Thật vậy! Không có nước nào trên thế giới mà Công An giả dạng Côn Đồ để đàn áp, bạo hành bằng bất cứ thủ đoạn đê tiện nào như cái đảng Cộng sản Việt Nam thì không quái đản là gì? Nếu chúng có chính nghĩa “giải phóng dân tộc” thì sao lại ứng xử tồi bại, lưu manh như thế?
Công An là bộ phận thi hành luật pháp để bảo vệ an ninh trật tự cho nhân dân thì đề ra câu khẩu hiệu “Còn Đảng Còn Mình”. Quân đội có nhiệm vụ quốc phòng bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ thì chỉ dùng vào việc bảo vệ sự tồn vong của Đảng, dù Đảng đang bán dần Đất Nước. Vì thế ngư dân bị Trung Cộng bắn giết, Quân đội vẫn thản nhiên. Ai đòi đa nguyên đa đảng đều bị quy vào tội suy thoái văn hóa, đạo đức và lối sống để bỏ tù. Ngay cả việc làm lễ tưởng niệm chiến sĩ trận vong cũng bị ngăn cấm, đàn áp. Từ chỗ đó, người dân trở nên phó thác cho định mệnh, không còn ai muốn dây với hủi, mặc cho bọn cầm quyền tự tung tự tác, thây kệ tương lai bản thân, tương lai con cái ra sao thì ra!
Đó là những lý do vì sao bọn cầm quyền Hà Nội vẫn tồn tại cho tới ngày hôm nay. Câu hỏi tiếp theo được đặt ra: “Chính quyền tồi bại như thế sẽ tồn tại bao lâu?”
Thiết nghĩ, không ai có thể quả quyết tiên đoán thời gian nào bọn cầm quyền này bị lật đổ. Tôi chỉ mạn phép đưa ra một vài giả thuyết:
1/ Bao lâu những “cách mạng lão thành”, các quan chức từng ở địa vị cầm quyền ý thức trách nhiệm của mình, nhìn nhận mình đã góp phần vào bộ máy cai trị do Hồ Chí Minh lập ra, không còn ai vái lạy Hồ Chí Minh như vị “Cha Già Dân Tộc”, biết phẫn nộ trước sự bất công tàn bạo để can đảm dấn thân nhập vào đoàn dân oan đòi nhà cửa đất đai, dám quyết tử để dân tộc quyết sinh như đã thề trước kia.
2/ Bao lâu giới trí thức không còn sợ bị “bươu đầu, sứt trán” (chữ của giáo sư Nguyễn Huệ Chi dùng), dám hành động như Điếu Cầy, Tạ Phong Tần, Việt Khang, Phương Uyên, Bùi Minh Hằng …
3/ Trung tướng Lưu Á Châu của Trung Cộng kể câu chuyện hồi Đệ nhị Thế chiến, chỉ có một Trung đội Nhật Bản áp giải hơn một trăm ngàn dân Tàu đi xử bắn mà tất cả đều riu ríu đi như bóng ma trong đêm. Đáng lý ra, dù tay không, một trăm ngàn dân Tàu kia dám liều chết (vì trước sau gì cũng chết), thừa sức bóp cổ Trung đội Nhật Bản đó để tự cứu. Ý ông Tướng họ Lưu ngầm bảo dân Tàu vốn hèn, thụ động trước cái chết. Hình như dân Việt Nam mình cũng khá giống dân Tàu? Vậy thì chỉ mong sao toàn dân Việt Nam ý thức rằng trước sau gì cũng chết, cùng nhau hạ quyết tâm lật đổ bọn cầm quyền khốn kiếp này. Chẳng cần xông vào bóp cổ Việt Cộng để khỏi mang tiếng sử dụng bạo lực, 80 triệu dân Việt Nam dám hành động “tọa kháng tại gia” như cô Pham Thanh Nghiên, tức là đình công bãi thị toàn diện, học sinh sinh viên không đến trường, công nhân không đến xưởng làm, “bất tuân dân sự” như lời kêu gọi của Hòa thượng Tăng thống Quảng Độ, thì chắc chắn 10 triệu gồm đảng viên cộng sản và thân nhân của chúng sẽ tiêu. Chỉ có cách làm đó mới rửa được mối nhục làm người Việt Nam!
4/ Qua vụ bức tử Tướng Công An Phạm Quý Ngọ để bịt đầu mối tham nhũng mà báo chí lề phải sau hai ngày nườm nượp đưa tin, lập tức im bặt, đủ cho ta thấy thủ đoạn Nguyễn Tấn Dũng hơn hẳn phe Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Bá Thanh. Nếu Trời Phật dun dủi, bỗng nhiên Nguyễn Tấn Dũng muốn trở thành Thánh như tôi đề nghị, bèn làm một cuộc đảo chánh, bắt nhốt toàn thể Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương, rồi tuyên bố khai tử Đảng Cộng sản, trả tự do cho tất cả tù chính trị, tù nhân lương tâm, dân oan thì Nguyễn Tấn Dũng sẽ có sức mạnh vô địch vì được 80 triệu dân ủng hộ.
5/ Nếu Thế giới Tự do nhìn thấy hiểm họa của Trung Cộng, đoàn kết cùng nhau tiêu diệt con quái vật cộng sản Tàu hoặc nhân dân Tàu gồm cả trăm sắc dân không chịu nổi ách thống trị của bọn Hán dám liều chết vùng lên giật sập chế độ thì bọn cầm quyền Việt Cộng không còn chỗ dựa vào đâu, ắt phải tiêu vong theo. Cơ Trời huyền diệu lắm! Biết đâu?
Tất nhiên, đó là năm giả thuyết mà người viết kỳ vọng để trả lời bọn cầm quyền Hà Nội tồn tại được bao lâu mà thôi. Bọn cầm quyền này là con đẻ của Hồ Chí Minh, một người chủ trương Vô Gia Đình, Vô Tổ Quốc, Vô Tôn Giáo, Vô Đạo Đức, Bất lương thì khó lòng trông đợi chúng nó mang tính người để hồi tâm sám hối. Bao lâu chúng nó còn cầm quyền, Đất Nước Việt Nam càng ngày càng suy thoái mọi mặt về đạo đức, văn hóa. Không lẽ thấy cái chết trước mắt, mà mọi người đều nằm yên chờ chết?
Nhà báo Bùi Tin đã gay gắt đặt cho tôi câu hỏi: “Lâu nay anh chửi Hồ Chí Minh như thế, anh được bao nhiêu người theo anh?”. Xin thưa: Tôi không “chửi” Hồ Chí Minh, tôi chỉ đưa ra những dẫn chứng sự kiện lịch sử để nói rằng sở dĩ Việt Nam hứng chịu bao nhiêu tai họa, tang thương là do Hồ Chí Minh gây ra để những kẻ đã ngây thơ khờ dại phụng sự Hồ Chí Minh hãy mở to mắt ra, đừng kêu gọi nhân dân phải biết ơn Hồ Chí Minh nữa! Thối lắm! Và tôi cũng không có khả năng làm lãnh tụ (dù nuôi tham vọng) với mục đích lôi kéo người theo mình, tôi chỉ nghĩ rằng ngày nào cái bóng ma Hồ Chí Minh còn ngự trị trong tư tưởng người dân thì ngày đó nước Việt Nam mình còn khốn khổ, khốn nạn.
Giật sập thần tượng Hồ Chí Minh là cách đòi hủy bỏ Điều IV Hiến Pháp hiện nay, tức là Đảng Cộng Sản Việt Nam phải tiêu vong. Mong rằng nhà báo Bùi Tín và quý vị “cách mạng lão thành” hiểu như thế!
Bằng Phong Đặng văn Âu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét