Những tiếng nấc được gởi đi từ đất mẹ
Chiều đi lên Bình Dương
Suốt đoạn đường vấn vương nỗi khổ
Bước chân qua cuối phố
Kìa tả tơi, lố nhố đám công nhân
Lòng xót xa… ái ngại vô ngần
Thương người lắm, những tấm thân gầy yếu.
Đau dân tôi
Quê hương nhược tiểu!
Phận dân nghèo, ai hiểu cho ai?
Về, đêm thao thức…trằn trọc canh dài
Dân tôi đó
Tương lai nước Việt!
Ngoại nhân đánh đập, mạ lỵ, đọa đày ép việc…
Bọn doanh nhân nào thương tiếc cho những tấm thân gầy
Nam nữ nghèo từ khắp nẻo về đây
Từ miền Trung đói rét, hay miền Tây mù thẳm.
Đau nước tôi
Thương dân tôi lắm
Chủ nghĩa oan khiên biến dân tôi thành những nắm thân tàn
Từ Bắc chí Nam, vô số thanh niên nam nữ lang thang
Chấp nhận nô lệ với mức lương 2 triệu vài trăm ngàn mỗi tháng!
Tương lai?
Tương lai?
Thở dài ngao ngán!
Nhọc nhằn lao động 30 ngày cũng chưa trả đủ cữ nhậu ráng của bọn buôn dân!
Thế mà họ vẫn luôn lừa mị để tâng bốc lớp công nhân
Là giai cấp nồng cốt, là thành phần lãnh đạo.
Họ bố láo... mồm luôn gian xảo
Kéo dài hơn 70 năm, kể từ khi đất nước xuất hiện loài chồn cáo họ Hồ
Một tên điếm đàng đã du nhập thứ chủ nghĩa 'Tam vô'
Và từ đó, nước Việt đã trở thành cái hầm mồ vĩ đại!.
Đêm trở lại Sài Gòn, nghe hồn tê tái
Những mảnh đời tàn, rải khắp phố đông
Bên cạnh quán bar, quí tộc đỏ… đèn hồng
Lụa là lố nhố… con khoe mông, thằng đổ rượu
Môi giới giang sơn… câu giao thề, nhâm nhi điếm tửu
Trung Việt gia hòa, một chủ lợi chung
Lịch sử bao ngàn năm
Ôi đau đớn cho những vua Hùng
Cùng hậu duệ, mang nhục chung quốc thể…
Hừng sáng ra Vũng Tàu ngắm biển Đông, nghe lời than mẹ kể
Một lũ hôn quân
Một tập thể đê hèn
Bình minh ở Quê Hương?
Sao chỉ thấy mặt trời đen!
Tim se thắt!
Ai phận hèn cúi mặt?.
Nguyên Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét