Chẳng có trên đời “văn hóa Đảng”,
Chỉ có nền văn hóa nhân dân.
Đảng phế quyền dân - thành phản loạn,
Nếu cố tình nói “văn hóa Đảng”,
Đó là thứ “văn hóa” suy đồi.
Nền chính trị Mác cùng Lê tận,
Chỉ là phản văn hóa mà thôi!
Đảng chễm chệ ngồi trên pháp luật,
Lấn ép sân, “bắt nạt” chính quyền.
Đoàn thể cuội nối dài nanh vuốt,
Bẫy công nông, trí thức vào xiềng.
“Văn hóa” đau lòng, tồi tệ nhất
Là vô cảm, giả dối, mặt dày.
Đảng đã dám nhìn ra sự thật,
Phen này “Chỉnh đốn” thế nào đây?
Ta hát bài ca Chỉnh đốn Đảng
Giữa hội trường mát lạnh điều hòa.
Bao tin nóng ngoài đời, trên mạng
Có động lòng lãnh đạo “Đảng ta”?
Đảng không thể tự mình chỉnh đốn
Bằng còng, loa, lưỡi gỗ giáo điều.
Còn kìm kẹp tự do ngôn luận,
Chỉnh càng “hăng”, hư đốn càng nhiều!
Gửi một chút niềm tin lần nữa,
Lòng nguyện cầu “sự bất quá tam”.
Hai đời Tổng Bí thư “họ Hứa”,
Nói trăm voi, bát nước xáo chẳng làm!
Kế hoạch một cần biện pháp mười,
Quyết tâm chính trị phải hai mươi.
Chỉnh đốn Đảng hay là sụp đổ,
Hùng Dũng Trọng Sang tiếng để đời!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét