ÔI!
LÀNG TRỊNH NGUYỄN YÊU ƠI
(Viết
theo lời tâm sự của một cựu chiến binh)
Về làng Trịnh Nguyễn năm xưa
Vì
say câu hát mà tơ tưởng người
Hát “Làng quan họ quê tôi”(1)
Đung
đưa ánh mắt nụ cười trao duyên
Em thôn nữ, hay nàng tiên?
Mà
mắt lúng liếng mạn thuyền nghiêng chao
Áo tứ thân lộ yếm đào
Dải
khăn xanh ngọc biết vào tay ai?
Vừa bén duyên đã chia tay
Anh
sang Căm Bốt kéo dài mấy năm
Ngày về những muốn ghé thăm
Mà
hay em đã lấy chồng sinh con
Thôi lời hẹn bể thề non
Đành
theo câu hát anh mang suốt đời
Ôi! Làng Trịnh Nguyễn yêu ơi
Trót
thương mà phải một đời dở dang
Năm nay về lại Hội Làng(2)
Người
say câu hát tìm nàng ghé chơi
Hỏi trăng, trăng nhoẻn miệng cười
Dẫn
ra Lỗ Vó thăm người ngày xưa
Cả khu Dạ Cá ngẩn ngơ
Bà
con Trịnh Nguyễn quyết chờ dưới trăng
Năm xưa đây cánh đồng quang
Đẹp
như câu hát hội làng ngày xuân
Nhưng nay thời cuộc xoay vần
Có
Dự án quyết đuổi dân khỏi đồng
Đền bù như thể cướp không
Để
xây “nhà máy” còn trồng cấy chi
Đồng Khô chúng để làm gì
Mà
đem nước thải lùi về sát dân
Làm đơn khiếu nại nhiều lần
Chẳng
đâu xem xét cho dân được nhờ!
Em rời quan họ bây giờ
Cùng
dân Trịnh Nguyễn phất cờ đấu tranh
Có người thuê cả lưu manh
Dùng
a xít tạt để dằn mặt dân
Đa phần là những thân nhân
Thương
binh liệt sĩ thành phần ưu tiên
Nhưng người ta chỉ cần tiền
Bất
chấp luật pháp, “ưu tiên” để thờ!
Chính quyền xuống khá bất ngờ
Nhưng
dân Trịnh Nguyễn đã chờ từ đêm
Thanh la não bạt trống chiêng
Gọi
dân cả huyện hơn nghìn về đây
Dân dù bị đánh thẳng tay
Bà
già bị ngất, dẫm giày trẻ thơ…
Nhưng em vẫn vững tay cờ
Ngày
xưa duyên dáng, bây giờ hùng anh!
Ôi còn đâu nữa ngày xanh!
Chỉ
còn câu hát anh giành tặng em
Sông Cầu dòng nước xanh êm
Sông
Thương vẫn đợi cuối miền thuỷ chung!
Hà
Nội, 20/7/2013
Ts.
Đặng Huy Văn
GHI CHÚ:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét