- An, nhân vật trong chuyện này là tay đàn cho ban nhạc ngày mai hội Tết. Hôm nay An đến nhà tôi dợt nhạc, bạn bè quây quần bên nhau hát hò vui vẻ, bỗng tôi chợt nghĩ tới điều mình chưa nói cho An biết " Ông có biết, chỉ một câu nói khi ông đòi bán xe để lấy tiền đi tìm người yêu nên tôi có cảm hứng viết một bài cho ông". An sững sờ hỏi " Bài tựa là gì?" Tôi nói " Đi tìm người yêu trong bão tố". An lập tức bỏ đàn chạy vào Google gõ gõ, tìm thấy ngay bài đó. An bấm phôn gọi ngay cho người yêu bên Mỹ. An nói " Chị VTTG Lúa9 có viết cho mình một bài đó, em vào Google tìm đọc nha." Cô bạn của An đọc xong và cảm động, vì lẽ, tôi chỉ là kẻ đứng bên ngoài cuộc tình của họ mà sao tôi hiểu ý họ thế ?

Thiết tưởng chỉ cần một câu nói gây xúc cảm thì một nhà văn có thể tạo nên một thiên tiểu thuyết lãng mạn, một thi sĩ chỉ cần ngắm một tấm hình cũng đã mang đến cho tâm hồn thi sĩ bao ý thơ.

Tối nay, tôi thấy làm cho bạn mình vui tôi cũng vui lây theo hạnh phúc của họ, nhất là vào mùa Valentine - Lễ Tình Yêu. Tôi ghi vội vài hàng nhật ký.

VTTG Lúa9
15. Feb 2013





Đi tìm người yêu trong bão tố
Võ thị Trúc Giang Lúa9

An đang nghỉ dưỡng bệnh trong bệnh viện tim, anh bị nghẽn mạch tim, lần này là lần thứ hai anh vào nằm dưỡng bệnh trong này. Đang dưỡng bệnh, nhưng lòng anh bồn chồn không yên vì mấy ngày qua đường dây liên lạc với Mây Thu bị cắt đứt. Tin tức từ đài truyền hình nói về cơn bão đang càn quét qua thành phố của người anh yêu. Bứt đầu bứt tóc không biết làm cách nào để bay qua đó tìm em. Mây Thu ơi, em có bình yên không ? Nếu em có mệnh hệ nào thì anh làm sao sống nỗi đây ! Anh cảm thấy tình yêu của MâyThu dành cho anh trong giờ phút này là phương thuốc hồi sinh giúp anh hồi phục lại cơn đột qụy vừa rồi.
Vài người quen vào thăm, nghe qua dự định điên rồ của anh, ai cũng khuyên bảo:
-Anh có bay qua bên đó giờ này cũng không tìm được nhau đâu, phi trường, máy bay, cư dân vùng bị bão Sandy phải di tản đi nơi khác hết rồi, anh hãy bình tĩnh nằm trong nhà thương dưỡng bệnh đi, chắc chắn một thời gian ngắn nữa cơn bão qua, thiên hạ lục đục quay về nhà, và nhà nước sửa chữa lại hệ thống điện nước cho dân. Tất cả sẽ được yên ổn như cũ mà. Quan trọng là anh phải bình tĩnh đừng lo lắng quá hại sức khỏe cũng đâu giúp được gì cho cô ấy ngay bây giờ đâu.
An cốc cần nghe lời an ủi của ai, sau buổi cơm trưa, chờ cho y tá hơi yên ổn với bao bệnh nhân, chàng vào văn phòng nói chuyện với cô y tá trưởng về ý định muốn xuất viện sớm của mình, trên lý thuyết họ định giữ An lại điều trị 4 tuần, nhưng lòng An như lửa đốt, anh không nghỉ đến chính mình nữa, chỉ mới tưởng tượng đến xe của Mây Thu trên đường đi làm về bị cây đổ và bão cuốn…mới nghĩ tới đó An nghẹn ngào muốn tắt thở. Không, An không thể chờ đợi phút giây nào nữa. Bác sĩ đưa anh tờ giấy bắt anh phải ký vào, „ Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm nếu về nhà có mệnh hệ gì xảy ra cho tôi“. Ký giấy xong An nhẹ nhõm như chim xổ lồng, chàng xách giỏ quần áo đi nhanh ra bến xe bus, về nhà thu vài giấy tờ quan trọng phòng thân. Từ khi căn bệnh tái phát, anh bị mất việc làm nên giờ đây tiền bạc trở nên thiếu hụt, nhưng nôn nóng muốn gặp em cho thỏa lòng mong nhớ, chương trình cả hai vạch ra là Mây Thu sẽ từ New Jersey bay sang Tây Đức đón mừng Giáng Sinh cùng anh trong tháng 12 tới này. Chàng dự định là sẽ chưng bày nhà cửa thật romatik sau khi rời bệnh viện về để đón tiếp MâyThu, mừng hội ngộ người yêu. Đó là một hạnh phúc duy nhất mà chàng có.
Họ quen nhau qua net và yêu nhau, tình yêu chân thật không giả dối, Mây Thu biết anh yếu đuối bệnh tật, nghèo, còn anh cũng biết hết về cuộc tình dang dở đầu đời của Mây Thu, nàng có 2 đứa con riêng với chồng trước, An cũng qua cuộc ly dị vợ. Cả hai tìm được nhau như tìm được nửa của mình, từ sự thông cảm đưa đến tình yêu hồi nào họ cũng không hay. Vậy đó mà họ liên lạc webcam với nhau mỗi ngày từ hơn một năm nay.
An lái xe ra tiệm bán xe hơi cũ, anh thương lượng với họ giá cả, chàng muốn bán gấp chiếc xe duy nhất của mình để có tiền sang tìm em. Chàng bùi ngùi vuốt ve như chia tay chiếc xe yêu dấu. Đâu vào đấy, cẩn thận anh cất sấp tiền bán xe vào ví, đó là của cải duy nhất để anh đi tìm người yêu. Quyết định đi tìm em, nên anh vào nét tìm mua vé máy bay bay sang Mỹ. Anh muốn tìm em ngay trong lúc này cho bằng được, anh biết MâyThu đang rất cần sự có mặt của anh. Trong cơn nguy khốn nàng cần tình yêu của chàng hơn là cần tiền bạc vật chất.
Hãng máy bay cho chàng hay chỉ có cách đáp xuống tiểu bang North Caroline thôi, từ đó anh mướn xe rồi lái về New Jersey hoặc tìm xe buýt công cộng, nhưng rất khó khăn, họ nói đi nói lại với An là cả thành phố New York và các thành phố lân cận hiện đang bị ảnh hưởng trận bão Sandy nặng nề.
Họ nói thêm:
-Nếu ông chịu khó chờ khoảng 1 tuần nữa thì cơn bão đã qua ông mới có thể đáp xuống phi trường NY dễ dàng.
Nhưng An không thể nào ngồi yên chờ đợi mỗi ngày nhìn vào màn ảnh truyền hình loan tin bão gây 43, rồi 60, rồi tăng lên 100 người vong mạng, số tử vong mỗi ngày một tăng, An sợ trong số tử vong đó nhỡ có nàng Mây Thu yêu thương của mình, thì…anh sẽ không còn muốn sống nữa trên thế gian này làm gì. Đời chàng sẽ hết ý nghĩa.
Ra khỏi cửa hàng dịch vụ cầm vé máy bay trên tay, tiền vé khứ hồi nuốt mất hết một phần ba tiền anh vừa bán xe hơi cũ. Ngày mai chàng có thể lên đường. Dậy sớm, uống vội ly cà phê nóng, mặc đồ ấm, chàng đi bộ ra nhà ga xe lửa gần nhà, xe sẽ đưa anh lên phi trường Frankfurt, 4:30 chiều cùng ngày máy bay sẽ cất cánh và sẽ ngừng ở Phoenix, chờ ở đấy 2 tiếng, sau đó máy bay sẽ bay tiếp và đáp thẳng xuống North Caroline và từ đó anh sẽ đi bus về NY. Như đã dự định. Đường tìm em chông gai nhưng nghĩ tới gặp lại người yêu làm anh quên hết mệt mỏi.
Sau gần 40 tiếng đồng hồ từ lúc rời nhà, giờ nào ngồi máy bay, giờ nào lang thang ở các phi trường chờ đổi chuyến, giờ ngồi xe bus, An bồn chồn vì biết mình gần tới thành phố NY, anh sắp gặp mặt người yêu bằng xương bằng thịt, chứ không phải qua màn ảnh webcam nữa. An run lên vì hồi hộp, anh cố trấn tĩnh sợ bịnh tim của mình lại tái phát, lần mò trong giỏ xách xem mình có mang thuốc trợ tim theo không. Chàng sợ, sợ chết trước khi gặp em. Xe dần dần chạy vào ven đô, một cảnh kinh hoàng hiện ra trước mắt hành khách, hầu như họ cũng đi tìm người thân. New York khác hẳn với đời sống ồn ào nhộn nhịp của mọi khi, NY nay vắng tanh, đường phố có chỗ khô có chỗ còn đọng nước, bàn ghế chăn màn nằm chỏng gọng bên đường, nhà cửa sập tiêu điều. Có những xe cứu hỏa đang bắt thang hàn gắn những đường dây điện bị bão làm hư hại, người dân và chủ của những cửa hàng sang trọng khi xưa giờ nét mặt họ hớt hãi, cố khiêng những đồ vật bị nước ngập quăng ra đường. Ống bơm nước làm việc liên tục, nước chảy ào ào rút xuống dưới những ống cống, rảnh. Cành cây rơi rớt trên đường xe dọn chưa xuể, cột điện ngã nghiêng. Rời bến xe bus, An gọi chiếc taxi nhờ đưa mình về địa chỉ của người yêu. Về hướng New Jersey. Xe Taxi chạy một đỗi, bỗng xe ngập ngừng dừng lại vì bác tài xế không còn nhận diện đâu là đâu nữa, thành phố New Jersey sát bờ biển thơ mộng nay đang trong hoang tàn, đỗ nát. An quan sát thấy trên mặt nước nhầy nhụa rác rưởi lẫn lộn những bộ quần áo hóa trang mùa Halloween lần thứ 39 của Mỹ, bị giông tố Sandy đến bất ngờ khiến họ phải bỏ dang dở chương trình mùa hóa trang vui nhộn. Cuộc vui chưa kịp đến mà thiên tai đã ập vào đời họ. Thật thảm thương. Chàng lo lắng, biết tìm em nơi đâu?! Mây Thu, em đang di tản về đâu?
Thấy An đứng như thất thần, người tài xế Taxi ngại ngùng nhìn An chờ đợi phản ứng của chàng, biết anh là từ nơi khác đến, đi kiếm người yêu nhưng những con đường ngày xưa nay chìm trong bão tố, không nhận ra được nữa. Còn lại những căn nhà không một bóng người, nhiều căn nhà đã bị bão cuốn theo tràn ra biển cả, để lại cảnh rùng rợn như thành phố chết ma quái. An đứng đó khóc. Chàng móc ví trả tiền cho anh tài xế, khoác tay cho anh ta đi, anh ta đang nhìn mình thương hại. Ông ta lịch sự hỏi:
-Can i help you anymore, Sir ?
An lắc đầu nói lí nhí lời cảm ơn và bước chân đi như điên dại, trời sẫm tối. Đi đâu đây, Mây Thu ơi, sao lúc khỏe mạnh anh không đi tìm em, để giờ này, hư hao hết, sập đổ hết, anh biết tìm em nơi đâu bây giờ? An không có một người thân nào nơi đây, ngoài Thu. Nhưng Thu đang ở đâu? Thất vọng nặng nề, chàng bối rối chưa biết đi về đâu.
Vừa đói, khát, kiệt sức, mệt lả, lơ đểnh bất chợt chàng vấp chân vào một nhánh cây, An ngã qụy xuống bên ven đường, nơi những rãnh nước đang chảy đi như thác cuốn theo những rác rưởi, lá khô đen ngòm. Bỗng tai của An nghe tiếng còi xe cứu thương chạy ngang và chàng thấy má mình ấm áp như có bàn tay ai chạm vào. Xe cứu thương chở An đi vào bệnh viện nào đó ở gần New Jersey. Chàng cố giương mắt nhìn quanh quất tìm Mây, nhưng vì quá đuối sức, chàng nhắm nghiền mắt lại, xuôi tay. Chàng định buông cho số mệnh. Chàng cũng chưa biết Mây đang di tản nơi nào, nàng có hay An từ bên Đức lặn lội sang tìm vì sợ nàng chết thì An cũng không còn ham sống nữa.
Những người cứu thương hội Hồng Thập Tự dịu dàng vỗ vào má An cố lôi chàng ra khỏi giấc ngủ, họ muốn hỏi địa chỉ tên tuổi, nhà của chàng ở đâu, bề ngoài trông chàng xơ xác như những ông homeless ngủ bờ ngủ bụi ngoài lộ, bất chợt họ móc trong túi áo của chàng tìm thấy địa chỉ và tấm ảnh của Mây, và cả địa chỉ của chính nhân vật từ bên Tây Đức lặn lội sang. Nhìn ảnh tươi cười của cô gái Việt nam và vóc dáng tàn tạ của An, bất giác họ hiểu đầu đuôi câu chuyện. Chàng này lặn lội đường xá xa xôi tìm người yêu bất kể mưa to bão lớn. Trước tình yêu tuyệt vời đó làm cho họ cảm động.
Một nhân viên cứu thương cúi sát mặt An, hỏi:
-Hello ông An, ông có hiểu chúng tôi nói gì không? Chúng tôi đưa ông vào nhà thương tiếp cho ông nước biển cho ông lại sức, ông xỉu vì bị kiệt sức đó mà. Và chúng tôi hứa sẽ tìm cô này (chỉ vào trong hình) giúp ông. Ông an tâm nhé.
An mở hé mắt nhìn thấy nụ cười của một ông Mỹ trong bộ đồ cứu thương, chàng cảm động rớt nước mắt trước lòng tốt của họ, mưa to bão lớn mà họ quên thân mình để cứu mạng người khác, chàng nghe họ nói tiếng Anh chỉ hiểu lỏm bỏm, anh cố sức gật gù, nói lời cám ơn những anh hùng Chữ Thập Đỏ người Mỹ đã cứu mình kịp lúc. Chàng gọi nhỏ “MâyThu ơi, anh sang Mỹ đi tìm em, còn em đang ở nơi đâu. Có bình an ? Đừng chết, chờ gặp anh em nhé! “
Xe chở chàng chạy vụt nhanh trên đường, bỏ lại sau lưng cảnh tượng điêu tàn, bão mạnh quá khiến chàng không còn nhìn thấy những ánh nến hồng lung linh trong những trái Bí vàng xinh xắn bày trước cửa nhà nhà đón mùa Halloween vui nhộn nhịp hàng năm như Mây Thu đã kể cho chàng nghe. Chàng vẫn nhớ như ghim trong trí tưởng tượng. Mùa Lễ Tạ Ơn năm nay An xuyên suốt mùa giông bão để chứng tỏ tình yêu của anh dành cho em rất mạnh mẽ, vượt cả đại dương mênh mông và quên cả sức tàn hơi cạn của chính mình.
MâyThu lật đật bước xuống khỏi xe, theo sau là những nhân viên cứu thương hội Hồng Thập Tự, qua sự tìm kiếm và báo tin của họ Mây Thu mới biết là An của nàng đang nằm dưỡng tại trạm y tế này, An đang ở ngay thành phố nàng sống, bên Mỹ, trong mùa Thanksgiving. Hạnh phúc quá An ơi, anh đã đến bên em. Mây Thu hớt hãi đi vào phòng, xuyên qua lớp kính nàng đã nhận ra An. MâyThu nghẹn ngào gọi lớn:
- Anh An, em đi tìm anh đây.
Mấy nhân viên trạm y tế hết nhìn An, rồi nhìn Mây, cùng cảm động. Hai người ôm nhau trên giường bệnh. An thì thào bên tai người yêu:
- Nếu em có mệnh hệ nào anh sẽ không sống nỗi, em biết không.
Võ thị Trúc Giang Lúa
9
Cảm tác trong mùa bão tố "Sandy" November 2012