Phương Uyên con gái Sông Phan
Lĩnh Nguyên (Danlambao) - Có những dòng trôi đi trong trí nhớ, nhưng cũng có những dòng sông để lại trong từng trái tim, từng nhịp sống của chúng ta. Sông Phan là dòng sông ấp ủ của nhớ thương của hoài vọng, Chính bên dòng sông này đã cho em biết nghĩa cử con người, Sông Phan ơi! Em đã nghe tiếng sông Phan gọi hồn dân tộc.
Với tuổi đôi mươi Em đang còn ngây thơ như lời Mẹ kể, biết làm gì? nhưng Em đã thổn thức với tiếng gọi của sông Phan...
Đất nước em ơi là từ thưở bắt đầu
Em bâng khuâng một chiều nào thơ ấu
Khi em thương lũ cào cào, châu chấu
Khi mưa dầm không biết trốn đi đâu?
Những vần thơ của Tuấn Đạt đã nói lên cái dũng khí của một ngư ời con gái tuổi đôi mươi như Em. Vâng! Em đang bâng khuâng một chiều nào thơ ấu, Một cơn mưa đỏ đang trùm lên cả đất nước Việt Nam. Em không chạy trốn vì Em thương một dân tộc đang đắm chìm trong vòng kim cổ của sài lang, do một chế độ vong bản, không biết chủ quyền là gì, đang giày xéo thân xác quê hương mà chính em là một phần của thân xác. Phải chăng là gái sông Phan nên em quyết chí nói theo Cụ Phan thuở trước, dù bị bắt bớ tù đày, dù bị bọn thực dân trù dập Người chí sĩ họ Phan vẫn can trường để đưa hào quang dân tộc tỏa sáng khắp năm châu.
Và hôm nay, bên dòng sông Phan có người con gái đôi mươi đang gánh trên vai một hành trình đi vào lịch sử. Em không đơn côi, không lẽ bóng bước một mình, để gánh đôi thúng dân chủ và nhân quyền. Không! Không đâu em! Có những Bùi Hằng, Kim Tiến, Hoàng Vi, Phạm Thanh Nhiên, Tạ Phong Tần... và nhiều người con gái Việt Nam đã và đang âm thầm cùng em gánh những đôi thúng dân chủ đi vào lòng dân tộc.
Tuổi trẻ hôm nay được mấy người?
Trăng tròn hơi lố tuổi đôi mươi
Mắt em trong trắng sau màng kính
Má lúm đồng tiền ôi quá tươi!
Nhìn Em ai bảo tuổi đôi mươi?
Cùng gánh giang sơn với mọi người
Em giờ phủ kín sau khung sắt
Đóa hoa dân chủ ắt phải tươi!
________________________________
Bài liên quan đã đăng:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét