21 tháng 10, 2012


Nguyễn Phương Uyên - Mất tích vì làm thơ

Em có biết đâu 
Nước mắt ngư dân đã bao mùa chảy ngược 
Người bị bắt, tàu bị đánh chìm 
Lớn tiếng kêu mà đảng vẫn lặng im 
Vẫn 4 tốt, vẫn 16 chữ vàng 
Vẫn là đồng chí anh em 
Còn dân chết 
đảng coi là chuyện nhỏ 

*

Thoáng nghe qua, ai cũng phải sửng sờ 
Khuôn mặt trẻ, còn măng tơ tinh khiết 

Vậy mà đã 6 ngày qua 
Tin tức em biền biệt 
Làm lo lắng mẹ cha 
Sốt ruột bạn bè 
Cô bé học trò trường Công Nghiệp tuần qua 
Công an đến bắt đưa đi biệt tích 

Nhìn hình em 
Nụ cười hồn nhiên tinh nghịch 
Đôi vai gầy đã phải chịu gánh oan khiên 
Trò giỏi, con ngoan, đã tốt thêm hiền 
Sao lại bị bắt?... Không một ai hiểu nổi 

Bạn cùng phòng cho hay công an nói 
Chỉ đến mời về trụ sở hỏi han 
Các bạn được về rồi 
còn em vẫn bặt tăm 
Nghe nói lại là vì em làm thơ yêu nước! 

Em yêu nước 
nên ghét quân xâm lược 
Ghét bọn bành trướng Bắc Kinh 
Em nhớ Hoàng Sa 
Em nhớ Trường Sa 
và em hiểu điều gì em nên nói 

Nhưng em không hiểu 
trong chế độ này yêu nước là có tội 
Chỉ được yêu đảng bác mà thôi 
Hoàng Sa ư? 
Trường Sa ư? 
Đảng hữu nghị đã tặng cho người bạn láng giềng Trung Quốc 

Em có biết đâu 
Nước mắt ngư dân đã bao mùa chảy ngược 
Người bị bắt, tàu bị đánh chìm 
Lớn tiếng kêu mà đảng vẫn lặng im 
Vẫn 4 tốt, vẫn 16 chữ vàng 
Vẫn là đồng chí anh em 
Còn dân chết 
đảng coi là chuyện nhỏ 

Mấy mùa qua chắc em đã xem trên mạng đó 
Bạn bè em, sinh viên trẻ xuống đường 
Biểu ngữ giơ cao 
chống Tàu cộng Bắc phương 
Đòi trả lại Hoàng-Trường Sa cùng Nam Quan Bản Giốc 
Hàng ngàn người dân 
Không quản nề cực nhọc 
Không ngại nắng mưa 
Mỗi chủ nhật về lại tụ họp cùng nhau 
Đi! Ta đi! Ta đi giữa tự hào 
Giữ truyền thống 4 ngàn năm bất khuất 

Em tin rằng 
Với trái tim chân thật 
Với những lời từ lòng yêu mến quê hương 
Viết lên bài thơ 
Trên trang vở học đường 
Là tốt đẹp 
chứ sao là có tội 

Nhưng ngày hôm nay em chắc đang ngồi trong ngục tối 
Xung quanh em là những khuôn mặt lạnh lùng 
Những đe dọa dập dồn 
của những buổi lấy cung 
Em đơn độc một mình chống trả 

Ôi! Quê hương tôi 
Những mảnh đời nghiệt ngã 
Oan khiên chồng chất oan khiên 
Nước mắt mặn máu đào 
Người lớn bị trù dập đã đành 

Con trẻ.. 
Nỡ lòng sao? 
Tuổi đi học còn hồn nhiên, trong trắng 

Cả nước hướng về em 
Cho dù có những người còn câm lặng 
Còn ngoảnh mặt làm ngơ 
Còn chưa dám thốt thật lời 
Nhưng quanh em cũng không thiếu những người 
Đang cố gắng 
tìm kiếm em đưa em về bình yên bên cha mẹ 

Hãy kiên cường lên 
Vững lòng tin em nhé 
Việc em làm, rất đúng chẳng sai 
Đám người kia đã đang tâm bán nước Việt này 
Bắt giữ người yêu nước 
Không cho dân đứng lên chống bọn Tàu xâm lược 

Can đảm lên em 
Biết bao người thấy được 
Nhiệt huyết của em 
và lo lắng cho em 
Em chẳng đơn độc đâu 
Bên em còn có những bạn hiền 
Những người đồng chí hướng 
đang cùng em tiến bước 

Hãy làm tiếp đi em 
Những vần thơ yêu nước 
Để muôn đời Tổ quốc vẫn quang vinh! 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét