MẶT THẬT CỦA MT HOÀNG CƠ MINH: HÈN HẠ, VÔ LIÊM
SỈ VÀ TAY SAI VC: VIỆT -NAM CANH TÂN CÁCH - MẠNG ĐẢNG
- Luật sư
Nguyẽn văn Chức (nguyên Thượng Nghị Sĩ Việt Nam Cộng Hòa)
Tôi nhận đuợc
tài liệu (bài thuyết trình và hình ảnh) về buổi ra mắt ngày 19/9/2004 của đảng
Việt Tân tại Đức Quốc. Đoàn viên của mặt trận Hoàng Cơ Minh gửi cho tôi. Họ yêu
cầu tôi lên tiếng. Tôi thấy có bổn phận.
Ý NIỆM ĐẢNG
VÀ Ý NIỆM MẶT TRẬN
Quyển
Lịch Sử Đảng Cộng Sản Việt Nam, tủ sách giáo khoa Mác Lênin do Hà Nội xuất bản
năm 1979, đã viết rõ: đảng là chiến lược (stratégie), mặt trận là chiến thuật
(tactique). Đảng là trường kỳ, mặt trận là giai đoạn.
Từ
1930 cho đến 1975, đảng CS Đông Dương đã đẻ ra ít nhất 6 mặt
trận hoặc phong trào: Mặt Trận Phản Đế Đông Dương, Mặt Trận
Dân Chủ Đông Dương, Mặt Trận Việt Minh, Phong Trào Hoà Bình, Mặt Trận Tổ Quốc
VN và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam.
Mổi mặt trận
có nhiệm vụ phục vụ cho chiến lược của đảng trong một giai đoạn. Xong nhiệm vụ,
nó bị đảng khai tử. Hiện nay, trong số những mặt trận do
đảng CS Đông Dương đẻ ra, chỉ còn một mặt trận.. Đó là Mặt Trận Tổ Quốc VN. Điều
9 của hiến pháp Việt Cộng đã nâng nó lên hàng định chế của
nhà nước, với nhiệm vụ giúp đảng thực thi chiến lươc của đảng và kiểm soát sự
trung thành của nhân dân đối với đảng. Luật Bầu Cử Quốc Hôị của Việt
Cộng còn dành cho nó (tức Mặt Trận Tổ Quốc) một vai trò rất lớn-gần như quyết định
nơi điều 4, điều 12 và 25.
LỊCH SỬ GỌI
VỀ
Đảng ta là
một bộ phận khăng khít của đảng CS Quốc Tế, có nhiệm vụ lãnh
đạo các phong trào đấu tranh chống đế quốc Pháp tại ba xứ Đông Duơng.
Lời tuyên
xưng nói trên của bọn Hồ Chí Minh và đảng CS của y đã đuợc khẳng định
nhiều lần dưới nhiều hình thức khác nhau, trong cơ man sách vở, tài liệu và văn
kiện đảng.
Hôm nay, đảng
Việt Tân của bọn Hoàng Cơ Minh cũng cùng một tuyên xưng đó đối với bạo
quyền trong nước: làm tay sai cho bạo quyền, xâm nhập các
phong trào đấu tranh tại hải ngoại, biến Người Việt Tỵ Nạn thành Việt
Kiều, tiến tới hoà hợp dân tộc theo đường lối của bạo quyền Việt Cộng.
Gọi đó là
canh tân !
Canh tân,
hoặc caỉ cách, cùng nghĩa với cải lương
Thập niên
1930, trong những Án Nghị Quyết hoặc Chương Trình Hành Động hoặc Lời Kêu Gọi Quần
Chúng nổi dậy chống Pháp, Hồ Chí Minh và đảng CS của y đã dùng hai chữ cải
lương để lên án chính sách “Pháp Việt Đề Huề của bọn Việt gian, một bọn không
chủ trương lật đổ bộ máy thống trị của thực dân Pháp mà chỉ đòi canh tân để duy
trì bộ máy thống trị của thực dân Pháp”
Chúng
ta hãy nghe (nguyên văn):
“Mục đích
nó là lừa dối dân cầy các nơi và tán loạn tranh đấu khắp nơi. Đó là cái kế mượn
danh quần chúng mà phá tranh đấu quần chúng. Đồng thời đế quốc chủ nghĩa lại thả
bọn điạ chủ phú nông, quốc gia cảỉ lương ra hoạt động hết sức để phá hoại cách
mạng. Bọn Lập Hiến” ở Nam Kỳ, tức là bọn Bùi Quang Chiêu, Nguyễn Phan Long,
không ngày nào là không khoe khoang ca tụng những hội đồng cải cách, hội đồng
quản hạt đối với thợ thuyền dân cầy. Bọn Huỳnh Thúc Kháng (Trung Việt), bọn Phạm
Quỳnh (Bắc Kỳ) cũng “bưng lập hiến với cải lương nói hàng ngày rất náo nhiệt”
(Lịch Sử Đảng Cộng Sản Việt Nam, Trích Văn Kiện Đảng, Nhà Xuất Bản Giáo Khoa
Mác Lê Nin, Hànội 1979, Tập Một, trang 71)
Và
chúng ta hãy nghe (nguyên văn):
“Bọn
quốc gia cải lương như Bùi Quang Chiêu, Huỳng Thúc Kháng, Nguyẽn Văn Vĩnh, nhất
là bọn tả như Dương Văn Giáo,v,v...cũng giả ra bộ xăng xe phản đối đế quốc là
người chủ của chúng nó để cướp ảnh hưởng trong quần chúng, để củng cố nền thống
trị của đế quốc, phong kiến” (sách đã dẫn, trang 120)
SỰ
THẬT TRUỚC MẮT
Đến đây, sự
thật đã hiện lên. Đến đây, chúng ta nhìn thấy rõ thân xác cùi hủi Việt Tân của
bọn Hoàng Cơ Minh: Một lũ tay sai của Việt Cộng giả bộ xăng xe phản
đối Việt Cộng là chủ của chúng nó, để cướp ảnh hưởng trong quần chúng, nhằm củng
cố nền thống trị của bạo quyền Việt Cộng.
Khi
lên án một đoàn thể tại hải ngoại là tay sai Việt Cộng,
chúng ta thường thận trọng. Nhưng đối với bọn Hoàng Cơ Minh, chúng
ta không cần phải thận trọng. Quá khứ của họ là bằng chứng vô giá.
Kháng
chiến ma, hù doạ đồng bào hải ngoại, làm tiền đồng bào hải ngoại, lường gạt
tiền đóng góp cuả đồng bào hải ngoại chia nhau bỏ túi, đánh phá Người Việt Tỵ Nạn,
rước đèn trung thu nón cối, ca tụng Hồ Chí Minh có công với dân tộc Việt
Nam.Vân vân và vân vân..v.v…
Rồi
vụ Trần Trường treo ảnh Hồ Chí Minh và treo cờ Việt Cộng tại Bolsa năm 1999
không. Rồi vụ đại hội toàn quân tháng 9/2003 . Vân vân và vân vân.
Những trò
lưu manh và phản bội nói trên đã đi vào tiềm thức người Việt
Tỵ Nạn.
Bây
giờ bọn lưu manh đổi tên là Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng, tôi xin mượn cách
hành văn cuả tên chó đẻ Hồ chí Minh ngày xưa "giả bộ xăng xe phản
đối bạo quyền Việt Cộng là chủ của chúng nó, để cướp ảnh hưởng trong quần
chúng, để củng cố nền thống trị bạo quyền"
Nhưng
bọn lưu manh đã làm trò hề.
Đã
canh tân lại còn cách mạng - hai từ này trong một câu là ngu xuẩn không tưởng
tượng nỗi.
Canh
tân và cách mạng là hai từ xung khắc nhau, trong ý niệm, trong thực
tế, trong cứu cánh, cũng như trong hành động.
Canh
tân (rénovation) hoặc cải cách (réforme) là thay đổi từ từ và ôn hoa một thực tế
để thực tế ấy trở nên tốt hơn (changement en mieux). Còn cách mạng (révolution) là
thay đổi đột biến, triệt để và bằng bạo lực (brusque et
violent) để xoá bỏ một thực tế. (*)
Bọn
Hoàng Cơ Minh không hiểu được sự khác biệt giữa canh tân và cách mạng.
Hay lại rở trò bịp?. Như trò bịp kháng chiến quốc nội với 10 ngàn
quân kháng chiến ma ngày xưa? Hiển nhiên, bọn lưu manh chẳng bịp
được ai. Trái lại, chỉ làm trò cười.
LỄ
RA MẮT TẠI ĐỨC NGÀY 19/9/2004
Tôi
có đọc các bài thuyết trình của buổi lễ ra mắt của đảng Viêt Tân tại Tây Đức. Theo
tôi, bài thuyết trình của ông Vũ Thư Hiên có trình độ và đĩnh đạc nhất. Ông
đúng là một nhà văn, và một con người chính trị.
LS
Trần Thanh Hiệp cũng có mặt trong buổi lễ, nhưng trái với sự chờ đợi cuả tôi,
ông Hiệp không thuyết trình.. Đó là điều đáng tiếc.
Còn
những bài thuyết trình khác trong buổi lễ hôm đó ? Toàn là hiếu hỉ và rẻ tiền.
Riêng
bài thuyết trình của hai ông Nguyễn Kim và Lý Thái Hùng, tôi xin nói ngay: hạ
cấp.
Chúng
ta thường nghe hai chữ “Noblesse oblige”, để nói về phép ứng xử của
giới thượng lưu, giới có học hoặc con
nhà dòng dõi. .
Bây
giờ, câu đó đã bị thay thế bằng câu “Décence oblige”.
“Décence
oblige” , nghĩa nôm na là: đừng làm trò cười.
Đảng
Việt Tân, đã làm trò cười khi đưa hai ông Nguyễn Kim và Lý thái Hùng ra thuyết
trình trước quan khách tại hội trường Urania Bá Linh. Một ông là chủ tịch đảng,
một ông là tổng bí thư đảng.
Người
ta có dịp nhìn thấy trình độ của họ. Một anh bạn ở Pháp gọi cho tôi, nói oang
oang trong điện thoại:
Tờ
Rốt Kít thứ thiệt đấy, chứ không phải I-Tờ-Rít “thứ thiệt
đâu, toa đừng lầm.”
Riêng
tổng bí thư Lý Thái Hùng, chẳng những ông là nhà “vô học” chuyên
chính thứ thiệt, mà còn là nhà “vô sỉ” chuyên chính cũng thứ thiệt. Cách đây
khoảng 6 năm, lúc đó, ông Hoàng Cơ Minh đã chết đượtc gần 10 năm, nhưng họ Lý vẫn
quả quyết rằng chủ tịch "Hoàng Cơ Minh" còn sống và đang đi đó đây
lãnh đạo kháng chiến quóc nội tiến tới thành công. Sao lại có thể có hạng
nguời vô liêm sỉ và trắng trợn đến thế!
Tôi
nhớ lại ngày xưa
Ngày
xưa, những tháng đầu của năêm 1946, tôi ở Thanh Hoá. Chả tối nào tôi
không theo người lớn đi tập hát cách mạng hoặc đi nghe học tập chính trị.
Tôí
hôm đó học tập về bác Hồ. Chủ toạ là một anh lái lợn, tức vô học
chuyên chính thứ thiệt. Anh ta quả quyết đã trông thấy mắt bác Hồ có
bốn đồng tử. Cả phòng họp nhao lên. Người thì nói mắt bác Hồ chỉ có hai đồng tử
như mọi người khác, người thì nói mắt bác Hồ có 6 đồng tử, một ông
duợc sĩ già thì quả quyết mắt bác Hồ có tất cả 9
đồng tử, nói xong tỉnh bơ. Phòng họp cười nói như cái chợ, nhất là mấy bọn
thanh niên đứng cuối phòng. Cuối cùng, anh lái lợn vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau,
tuyên bố chấm dứt thảo luận để bỏ phiếu. Anh ta hô lớn: “Ai đồng ý nà mắt bác Hồ
có bốn đồng tử thì dơ tay nên?” Cả phòng họp đều giơ tay lên. Anh lái
lợn bèn tuyên bố: “Tất cả đồng bào đã đồng ý nà mắt bác Hồ có bốn đồng tử, vậy
tôi tuyên bố ‘nà’ từ nay mắt bác Hồ có bốn đồng tử, ai chống
nại thì nà Việt gian phản động”.
Tôi kể
truyện này cho anh bạn Paris nghe. Anh ta nói oang oang trong điện thoại: “Toa
trông ảnh có giống không? Không nẽ đồng chí Ný tổng bí thư của chúng
ta nại nà con anh nái nợn à? Vô ný”.
Về lễ
ra mắt của đảng Việt Tân, bạn bè hỏi tôi . “Tại sao đảng Việt Tân không ra
mắt taị Paris, mà ra mắt ở Đức?”
Tôi nghĩ,
nên hỏi : “Tại sao Đảng Viêt Tân đã không dám ra mắt tại Paris?”» Hỏi, tức là
trả lời.
Ở
Mỹ, đảng Việt Tân đã phải chui rúc ra mắt mãi tận miền Bắc Seattle khỉ ho cò
gáy. Họ không dám ra mắt tại Cali, nơi được coi là thủ đô Người Việt Tỵ Nạn. Tại
Cali, năm 1999, Trần Trường và bọn đồng loã đã bị đồng bào ta đuổi đánh và nhổ
đờm vào mặt khi trưng ảnh giặc Hồ và treo cờ nước vỏ lựu máu mào gà tại khu Bolsa.
Bọn
đồng lõa trong vụ Trần Trường năm 1999 là ai ? Xin thưa: mặt trận
Hoàng Cơ Minh, nay đổi căn cước là đảng Việt Tân.
30 THÁNG
TƯ, NGÀY QUỐC HẬN
Ngày
30/4/1975, khi vào chiếm miền Nam Việt Cộng đã xử sự như một đoàn
Hung Nô trên đất địch. Cực kỳ tàn bạo, cực kỳ đểu cáng. Hàng triệu người dân miền
Nam đã phải liều chết ra đi, trên những con thuyền mong manh, làm mồi cho bão
táp, làm mồi cho cướp biển, làm môì cho cá biển. Theo lời
cựu tổng thống Nixon tháng 4 năm 1985 (ngày kỷ niệm biến cố 1975) thì cứ 3 người
Việt Nam ra đi, có một ngừơi chết. Ngưòi đó có thể là người già cả, hoặc trẻ
thơ.
Ngày
30/4/1975, khi vào chiếm miền Nam, Việt Cộng đã xử sự như môt đoàn Hung Nô trên
đất địch. Cực kỳ sắt máu, cực kỳ vô nhân đạo. Hàng trằm ngàn công cán chính,
anh em quốc gia, và anh em chiến sĩ QLVNCH bị bắt, bị tra tấn,
bị đánh đập, bị giam trong những trại cải tạo khủng khiếp nhất và phải lao động
nơi rừng thiêng nước độc. Cựu nghị sĩ Trần Trung Dung, và cựu nghị sĩ Thái Lăng
Nghiêm có kể cho tôi nghe những đối xử vô cùng ác độc của Việt Cộng đối với anh
em “Quốc Gia cải tạo”, nhất là anh em cựu chiến sĩ QLVNCH. Bao nhiêu
người đã chết mất xác, chết tức tưởi, không đuợc nhìn mặt vợ con lần cuối.!
Ngày
30/41975 là ngày tang tóc cho nhân dân miền Nam. Cha mất con, vợ mất chồng, con
mất cha mẹ.
Đó
là ngày của hận thù. Hận thù mà bọn Việt Cộng đã gây ra
cho nhân dân Miền Nam. Và gây ra cho cả nhân dân miền Bắc. Bởi vì: miền Nam
không còn nữa, quân đội miền Nam không còn nữa, Việt Cộng được rảnh tay xiết chặt
thêm gông cùm sắt máu trên thân xác yếu gầy nhân dân miền Bắc. Nhân
dân miền Bắc đã tuyệt vọng lại càng tuyệt vọng hơn. Và đã đói rách,
lại càng đói rách hơn. Cựu thủ tướng Nguyễn Văn Lộc có kể cho tôi
nghe: ngừơi dân miền Bắc đói khổ ngoài sự tưởng tượng của chúng ta. Hôm ấy một ngày
đông lạnh buốt ruột, hàn thử biểu chỉ 18 độ, ông đi lao động trên rừng già.
Trên đường ông trông thấy những phụ nữ áo rách, phong phanh, quần rách xắn
ngang gối, và đi chân đất. Đứa con nhỏ da bọc xương lũn chũn đi sau mẹ, ở truồng,
mặc áo rách, cũng đi chân đất.
Ngày
30/4/1975 sẽ sống mãi trong tiềm thức dân tộc cũng như với lịch sử Việt Nam. Đó
là NGÀY QUÓC HẬN.
Nay
đảng Việt Tân của bọn Hoàng Cơ Minh gọi ngày đó là Ngày Tự Do. Bị Người Việt Tỵ
Nạn vạch mặt, họ đổi giọng, gọi là Ngày Tranh Đấu Cho Tự Do.
Chúng
ta đã nhìn thấy họ mưu tính gì rồi. Ngày hôm đó, họ sẽ manh động, xâm
nhập vào hàng ngũ của chúng ta, tôi xin mựợn lời của tên chó đẻ Hồ Chí Minh
ngày xưa- “lừa dối dư luận và tán loạn tranh đấu khắp nơi. Đó là cái
kế mượn danh quần chúng mà phá tranh đấu quần chúng”
Đúng
là một lũ cải lương-tôi lại xin mượn lối hành văn của tên giặc già Hồ Chí Minh
ngày xưa---“một lũ tay sai Việt Cộng giả bộ xăng xe phản
đối Việt Cộng là chủ cuả chúng nó, để cướp ảnh hưởng cuả quần chúng,
nhằm củng cố nền thống trị của bạo quyền trong nước”
TỘI ÁC CÓ TỔ
CHỨC (organized crime)
Thập niên
1990, một hồ sơ xuât hiện, nói là của cơ quan FBI về tội ác của một Tội Ác Có Tổ
Chức (Organized Crime). Buôn lậu xi ke ma tuý, buôn lậu gái vị thành
niên, tổ chức những ổ gái mãi dâm, mang khí giới bất hợp pháp, phá rối an ninh
Người Việt Tỵ Nạn tại Mỹ , theo sách lược của bạo quyền Việt Cộng. Nhiều bạn
của tôi đã đuợc đọc hồ sơ đó.
Việt
Cộng hiện có nhu cầu bức thiết phải tóm thâu Người Việt Tỵ Nạn vào một mối, để
rảnh tay đàn áp đồng bào trong nước. Nghị Quyết 36-NQ/TU ngày 26/3/2004 của Việt
Cộng nằm trong nhu cầu và sách lược đó.
Phải
chăng sự công khai hoá đảng Viêt Tân của bọn Hoàng Cơ Minh, cũng như những manh
động mà bọn này dành cho ngày Quốc Hận sắp tới nằm trong nhu cầu và
sách lược nói trên?
Chúng
ta, Người Việt Tỵ Nạn , với tư cách công dân Mỹ, có quyền viết thư cho chính
quyền Tổng Thống Bush, để đặt vấn đề và ngăn chặn tội ác có thể xẩy
ra. Chẳng những chúng ta có quyền, mà có bổn phận.
THAY CHO LỜI
KẾT
“Tuổi
đời bạc phơ rũ trên trang giấy trắng phao”
Đêm
nay tôi viết, vì mặc cảm tội lỗi. Tôi viết để những thế hệ sau này
khỏi trách tôi hèn, cái hèn của một kẻ nhờ sống trong chế độ của
Người Quốc Gia mà có được chút học vấn.
Tôi
viết, để có thể ngẩng mặt lên nhìn các anh em cựu chiến sĩ QLVNCH đó đây trên đất
Mỹ, có người đã để lại một phần thân thể trên chiến trường Miền Nam.
Tôi
viết để không hổ thẹn với anh linh các chiến sĩ đã hy sinh vì đại
nghĩa dân tộc, trong đó có những ngưới lính của tôi tại Mạo Khê Đông
Triều.
Trước
mặt tôi là tấm ảnh cũ kỹ của những Nguyển Khoa Nam, Lê văn Hưng, Phạm
Văn Phú, Lê Nguyên Vỹ, Hồ Ngọc Cẩn. Những vị anh hùng của QLVNCH, và của dân tộc
Việt Nam.
Hởi
Ngưới Quốc Gia, hỡi Nguời Việt Tỵ Nạn Cộng Sản, hỡi các
anh em cựu Chién Sỉ QLVNCH. Hãy nhìn thẳng vào mặt bọn Việt Cộng
và tay sai.
Hãy quyét
liệt, hãy hành động. Hãy đánh giập đầu sự phản bội.
Chúng
ta nhất định thắng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét