23 tháng 7, 2012

Xuân Tráng Sĩ

Xuân Tráng Sĩ


Tráng sĩ hãy ngâm câu:

“ Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỳ nhân hồi”.


Cũng bởi vì:
Lòng quyết tử tiến lên đường gió bụi,
Hai bàn tay thề phục lại sơn hà.
Thái Bình Dương lấp lánh san bằng sầu nhục tủi,
Lấy máu đào rửa sạch máu yêu ma.

Thế cho nên:
Tráng sĩ hãy cùng ta tay cầm tay,
Thu Năm Hồ dốc lại một hô say
Ðem Xuân đầu với rượi hòng pháo nổ
Hãy vui cho đỡ buồn xa đất tổ.



Rồi ngày mai, từ ngày mai.
Lý tưởng Việt như trời Xuân sáng tỏ,
Chép sử Việt ánh dương phơi máu đỏ
Tráng sĩ cầm thanh gươm của ông cha,
Phấn hồn xưa giết giặc đòi lại nhà.

Tráng sĩ hãy lên:
Những xâm lược, bóc lột hại sinh linh.
Những buôn dân bán nước cầu tư vinh.
Hãy giết sạch chớ gờm tay sợ ác.
Cho trong trắng nòi con Hồng cháu Lạc.

Rồi ngày kia:
Một ngày kia Thắng Nghĩa ca
Sẽ vang lừng đây đó quốc gia.

Và lúc đó:
Tráng sĩ sẽ lại cùng ta
Ta cầm tay cùng hát câu
Sát Thát Bình Ngô của ông cha từ thuở nọ.
“ Ðoạt sáo Chương Dương độ
Cầm hồ Hàm Tử Quan”

Súng nổ ran
Phảo nổ ran
Cùng hân hoan.

X.Y. Thái Dịch Lý Đông A (1944)



Quốc Sỉ

Nhấp chén rượu mài gươm giận chém đá.
Tấc cô thần nghịch tử có ai chia?
Buổi Âu phong Á vũ vẫn còn mê.
Chưa thức giấc cùng ta tuyết quốc sỉ?

Vuông nhiễu đỏ chờ chờ hoen nét rỉ.
Thẹn những phường tranh chấp mượn tay ai.
Gương Minh vào Thanh đến, đến Tây lai.
Ngai vàng nặng để ê chề non nước.

Thẹn những kẻ quyền gian cướp xã tắc,
Bêu sống thửa, thác nhục chốn tha hương,
Dâng sổ đồ quỳ gối chốn biên cương,
Tiếng sét đánh hoảng hồn quân biếm chúa.

Thẹn những kẻ sinh ra con lợn chó.
Thân ăn nằm còn nghĩ đến ông cha.
Gác cửu trùng đau thảm chẩt muôn nhà,
Ðem dân nước phó cho làng sóng cả.

Thẹn những đứa cân đai mang xóng xả.
Chí đội trời đạp đất đã bù nhìn.
Chạy trước hưu, gớm lũ chó săn nền!
Chi trách được mụ Cù tâm dạ Hán!
Thẹn những kẻ miếu đình ngồi tướng tán.
Chén thanh trà, bôi hoàng tửu đỉnh chung,
Mặt diện tường sao biết chuyện ô long!
Con thuyền đổ sóng bèo ai giữ lái?

Thẹn những bác y ô chi lải nhải,
Mãi sân Trình, cửa Khổng, mãi Ba Lê!
Mộng hầu quan tứ xứ lạc đường quê.
Quê nước ở trong hồn người tự chủ.

Thẹn đất nước dưới chân giày uế sú.
Người Lâm Thao, Bến Ngự luống tâm cơ.
Mà bướm hồn, xuân nửa não lòng thơ.
Ðể đàn nhạn Cô Tô đài thoi thóp!

Thẹn dân nước trong sống còn ngoi ngóp.
Cũng vua quan, phẩm sắc, cũng giàu sang,
Miếng thịt sôi luồn lọt mà đỉnh đang,
Luống để thẹn nghìn năm người da ngựa.

Thẹn những phường thất phu xanh đỏ khố,
Cúng vênh vang ra phết bậc thầy cô.
Ðoái chăng ai Sát Thát lại Bình Ngô,
Quân hồn để sượng sùng gươm Vạn Thắng.

Thẹn những bậc yếm khăn chi lẵng đẵng,
Chẳng xem người mũi chỉ dục chinh nhân.
Cũng theo đòi những vãi Hậu Ðình Ngâm,
Ðể bứt rứt ánh trăng trầm cửa Hảt.

Nghĩ đến sự nước nòi lòng tan nát.
Có ai còn nhớ chữ trượng phu chăng?
Núi Lam Sơn còn sống lại Thánh Vương
Ðể mở lại nước non nòi Ðại Việt.

Thái Dịch Lý Đông A (1944)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét