Mối tình đầu của tôi cũng như vậy. Ngày đó, đối với bọn con trai cùng lớp, cùng khối, cùng trường, tôi là người dễ thương, dễ gần gũi, học khá và dĩ nhiên cũng là mục tiêu săn đón. Lớp tôi ngày đó được xếp vào hàng ngũ của những cái nhất: học giỏi nhất, quậy nhất và có nhiều bạn nữ đẹp nhất. Trong hàng ngũ nhất như thế thì cô lớp phó học tập suốt ba năm phổ thông như tôi có nhiều người để ý cũng là điều dễ hiểu.
Ngày ấy, gia đình tôi thật buồn, những điều nặng nhọc không khiến tôi chùn bước trước việc học, mỗi ngày tôi lại càng hăng say hơn. Anh cũng là một trong số những đôi mắt dõi theo mỗi sáng tôi đến lớp. Anh không đẹp, học không giỏi, không khéo ăn nói nhưng là người biết quan tâm, lắng nghe và chia sẻ những khó khăn hiện tại của tôi. Sự quan tâm chân thành đã dần khiến chúng tôi gần nhau hơn trong học tập, trong cuộc sống, là nơi tôi biết chia sẻ khó khăn. Tôi yêu anh từ đó.
Thời phổ thông thật đẹp, trôi nhanh, rồi chúng tôi tốt nghiệp. Ngày rời quê nhập học không người thân nơi đất lạ tôi khóc rất nhiều, tiễn tôi lên xe anh cũng khóc. Biết rằng từ nay phải tự lập, phải một mình đối diện với tất cả. Nhớ anh thật nhiều. Tôi hiểu rằng mình phải cố gắng hơn nữa để học tốt và làm quen dần cảm giác không có anh bên cạnh. Tôi cũng hiểu anh buồn và mặc cảm vì không đỗ được đại học cùng lúc với tôi nên tôi càng cố vững chãi và tạo niềm tin mong anh học tốt, thành công vào kỳ thi tiếp theo.
Sài Gòn thật đông người mỗi ngày cuối tuần và tôi thấy mình trống vắng. Lang thang trên mọi nẻo đường bằng chiếc xe đạp ngày nào, tôi lại càng nhớ anh nhiều hơn. Những cánh thư đi là nỗi nhớ anh nơi tôi đong đầy thêm một chút. Những khó khăn của thời sinh viên, những thiếu thốn của gia đình nghèo, những nỗi buồn của gia đình mãi đeo bám, những bữa cơm sinh viên thật đạm bạc… làm tôi khóc và nhớ anh nhiều hơn.
Nhưng có lẽ những khó khăn nơi đất lạ anh chưa từng trải ở tuổi phổ thông nên không chia sẻ cùng tôi được. Những tháng ngày buồn và khó khăn tôi chỉ biết khóc một mình. Rồi những quan tâm ngày xưa không còn nữa, thay vào đó là những trách hờn vu vơ, giận nhau vô cớ. Cuộc săn đón cuối tuần của những anh chàng cùng trường, tôi đều từ chối, vẫn chỉ mãi chỉ nghĩ đến anh. Anh đâu hiểu được tôi vẫn rất nhớ anh, da diết nhớ. Anh đâu hiểu được những bữa cơm đạm bạc cũng chỉ mong tiết kiệm để mỗi tuần điện thoại gặp anh, những ngày lang thang làm thêm sinh viên dịp cuối năm cũng chỉ để mong được tặng cho anh món quà chính bằng tiền mình kiếm được. Tôi thật buồn khi nhận ra rằng thời gian chúng tôi giận hờn, cãi vã nhiều hơn thời gian quan tâm nhau. Nỗi nhớ anh da diết làm tôi không sao làm được việc gì khác. Tôi vượt gần 700km những mong gặp anh cho vơi nỗi nhớ, nhưng cũng chỉ là những ngày cãi nhau, buồn bã. Tôi hiểu được những tháng ngày buồn nơi đất khách, những cố gắng của mình suốt thời gian qua cũng chỉ là một mình. Ngày anh thông báo trúng tuyển cao đẳng cùng trường tôi đang học, tôi rất vui và thực sự chúc mừng cho sự thành công của anh.
Nhưng thật không may, tháng ngày tiếp theo là những nỗi buồn tiếp nỗi buồn, cãi vã tiếp cãi vã khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và không còn cảm nhận được những sẻ chia như ngày xưa. Một năm cho những nỗi buồn và một mình gánh chịu, nhận được từ anh chỉ là sự giận hờn. Thật mệt mỏi và tôi hiểu rằng mình không thể cùng anh đi tiếp. Tôi quyết định nói lời chia tay dù tình yêu ngày nào vẫn tràn đầy, nhưng bởi niềm tin về một cuộc sống vui vẻ và hạnh phục bên anh không còn nữa.
Ra trường, đi làm rồi có cuộc sống mới. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp anh như những người bạn, tôi biết trong anh tình cảm dành cho tôi vẫn còn đó nhưng tôi lại không đón nhận được. Tôi có bạn trai, anh cũng có bạn gái mới. Ngày cưới của tôi, anh không đến, tôi cũng nhận ra rằng anh vẫn chưa quên được tôi và nghĩ rằng tôi cưới bởi người ta giàu sang, địa vị hơn anh. Ông xã tôi cũng bình thường như những người đàn ông khác, anh không giàu sang, không địa vị cao nhưng tình cảm anh dành cho tôi chân thành và giản dị. Anh biết lắng nghe, biết chia sẻ khó khăn trong cuộc sống và biết quan tâm đến mọi người xung quanh tôi.
Tôi yêu và hạnh phúc bên ông xã với vai trò vợ hiền bởi tôi cảm nhận được sự bình yên trong cuộc sống, sự quan tâm chia sẻ của đời thường và bởi tôi cần có anh. Tôi có cuộc sống mới nhưng vẫn mong rằng anh quên được tôi, xây dựng cuộc sống mới cho mình tốt hơn.
Ba tuần sau ngày tôi cưới, thật bất ngờ khi nhận được thiệp cưới từ anh. Bạn bè bảo rằng anh cưới vội vàng những mong quên được tôi. Rằng anh vẫn nhớ về quá khứ, nhớ về những ngày bên tôi, tiếc vì đã làm tình cảm rạn vỡ và đánh mất tôi. Tôi mừng cho hạnh phúc mà anh đang xây dựng, vui vì anh tìm được một nửa của mình. Dù chưa một lần biết cô ấy như thế nào nhưng tôi vẫn thầm cầu chúc cho cả hai luôn hạnh phúc. Anh là người đàn ông tốt, mong rằng anh sẽ tìm được một nửa hạnh phúc thực sự cho mình.
“Hãy xem em như một người bạn, mọi chuyện của ngày xưa hãy để cho nó trôi qua đi, nó sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp của tuổi học trò. Còn vài ngày nữa thôi cả hai đã là của nhau, hãy mang yêu thương và cuộc sống hạnh phúc thực sự đến cho cô ấy, đừng để cô ấy buồn như em đã từng buồn. Hãy trân trọng những gì mình đang có, quan tâm đến cô ấy như đã từng quan tâm em. Bởi cô ấy là người sẽ cùng anh đi hết quãng đường hạnh phúc còn lại. Em luôn cầu chúc cho anh mãi hạnh phúc bên người anh yêu".
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét