Quê hương đã không còn chinh chiến, sao đời còn nước mắt triền miên
Trời nung nắng nghe lòng nung lửa
Lại nhớ mùi khói súng năm xưa
Tháng Tư về ru ta vào hạ
Quê hương đã không còn chinh chiến
Sao đời còn nước mắt triền miên
Người giết người không bằng súng đạn
Mà bằng máu lạnh với tim đen!
Nửa đêm thức giấc nhìn trăng vỡ
Chết đuối trong dòng mây lửng lơ
Nghe tiếng côn trùng như than khóc
Dưới mộ hồn ai có thẩn thờ?…
Ba bảy năm trời gieo tai họa
Lòng người rã nát, đất tan ra
Đất tan xương máu vào quên lãng
Quên lãng anh hùng… nỗi xót xa!
Tháng Tư Đầu Hạ_2 ngàn 12
Ngày Sàgòn sụp đổ
Chính là ngày cọng sản tự đào lỗ chôn mình
Dân miền Nam đành chấp nhận hy sinh
Để cả nước được sáng lòng sáng mắt
Ngày hôm nay sau 37 năm đuổi bắt
Chính và tà đã rõ mặt trước nhân dân
Cần phải cho cọng sản thắng một lần
Để sau đó lịch sử không bao giờ tái diễn
Tự diễn biến là con đường phải có
Lòng muôn dân đã sáng tỏ trăng sao
Súng đạn nào ngăn được ý trời cao
Gian dổi mãi cũng có ngày vạch mặt
Xã hội chủ nghĩa là con đường bế tắc
Chốn thiên đường hay địa ngục chẳng ai hay
Buồn cười thay cho những kẻ cuồng say
Ôm đống rác trong tay mà đòi làm lịch sử
Dân tộc này đâu có công dư
Nhịn cơm áo để đầu tư ảo vọng
Nuôi bọn người như Sang Hùng Dũng Trọng
Móc vào đầu chiếc thòng lọng tương lai
Dân tộc này phải có một ngày mai
Dư cơm áo thừa nhân tài trí đức
Nước Việt Nam phải đi vào tâm thức
Của nhân dân tiến bộ của loài người
Việt Nam ơi đừng để tiếng khóc tiếng cười*
Làm đen tối tương lai dân tộc Việt
37 năm qua đã chịu nhiều thua thiệt
Ngày hôm nay quyết đứng dậy làm người
Đốt ngay đi lá cờ máu đỏ tươi
Mang liềm búa cắt cổ đập đầu dân tộc Việt
Bứt ngay đi gông cùm xiềng đang xích
Người Việt Nam yêu nước ở trong tù
Đuổi ngay đi tụi thảo khấu chóp bu
Đang toan tính với kẻ thù bán nước
Việt Nam ơi hảy vùng lên cứu nước
Để mai sau con cháu khỏi ngậm hờn
*30/04/75 triệu mgười khóc triệu người cười (Vỏ Văn Kiệt )
Ngày nay, 30 Tháng Tư ai nấy đều buồn
Chỉ có bọn đảng và tư bản đỏ là vui
Thời cơ đã đến trời ban
có lẽ thế trời đầy nước Việt
nên sa tăng mới diệt giống nòi
khổ đau ba bảy năm rồi
vùng lên một trận để đòi tự do
họa mất nước chẳng lo chống trả
bọn cộng nô cướp phá dân lành
cáo cầy múa võ xưng danh
thằng ngu lãnh đạo nước mình nghèo hơn
bầu lãnh đạo diễn tuồng dân chủ
tổng bí thư đảng cử đảng bầu
bầu ra một đám đầu trâu
tài nguyên vét cạn chia nhau lợi quyền
phải đứng dậy ba miền chung chí
quyết đập tan cộng phỉ ngang tàn
thời cơ đã đến thật gần
bây giờ là lúc trời ban cơ đồ
đem cộng sản xuống mồ mao mác
trả búa liềm phá nát tự do
cống kia đảng sẽ phải bò
Việt Nam sẽ lại ấm no đẹp giầu
Tặng Lê Dủ Chân 21/04/2012
Tuy không có thời gian viết nhưng vẩn đọc DLB mổi ngày.
Thơ bác Bão hay lắm, bạn bè mình vẩn nói như vậy. Thật chứ không phải nịnh đâu. Thân
Tận mắt nhìn, thực hưởng cái tự do
“Sung sướng lắm”, nhưng ngặt phải xin cho
Quyền được sống, được mưu cầu hạnh phúc!
Bè bạn năm châu, ôi hờn căm quốc nhục!
Phải ngữa tay xin ban bố … bởi khó nghèo
Phải cúi đầu, nhục nhã để làm theo
Lệnh thiên triều bọn gian manh, ác hiểm
Xã hội lên ngôi, bọn người rừng đầy gian điếm
Bịp bợm rêu rao, lếu láo khôn lường
không tình người, nhưng đủ màu sắc bất lương
Thừa khốn nạn đạp lên đầu dân tộc
Kinh tế vĩ mô trọn quyền bọn người không tim óc
Móc túi nhân dân đến xu lẻ tận cùng
Lấy GDP tư bản làm mẫu số chung
Tận thu vét, trẻn trơ mồm loa là yêu nước
Ba mươi bảy năm qua ôi bao điều mất được!
Cảnh muôn dân đi khiếu kiện hằng ngày
Cảnh luật rừng, ăn cướp trắng trên tay
Cảnh bịt miệng, xiềng gông người chính kiến
Cảnh cảnh bao cô gái Việt trần truồng cho bọn Tàu lựa tuyển
Cảnh ngư dân phải khốn đốn mặc tình
Cảnh quan quyền dày xéo nát “chữ trinh”
Bao em bé, vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Ba mươi bảy năm qua, ôi quê hương còn gì để mất
Đến trụ đèn cũng phải cố vượt biên!!!