15 tháng 3, 2012

Cuộc sống khó khăn thế này, làm thế nào mà chúng tôi sống nổi!


Cuộc sống khó khăn thế này, làm thế nào mà chúng tôi sống nổi!

Nguyệt Cầm (Danlambao) - Cứ thế này thì chúng tôi biết phải tìm đường sống ra sao đây? Các con tôi sẽ sống như thế nào trong cái xã hội của đồng tiền mất giá này? Cho dù con tôi bị coi rẻ vì mẹ nó chỉ là một bà bán đậu, bố nó chỉ là ông lái xe ôm, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm nhưng cho dù có thế nào thì tôi vẫn cảm thấy, chúng tôi sống nghèo đói, lương thiện còn đáng tự hào, tôn trọng hơn những kẻ đang sống trên đồng tiền của chúng tôi mà tham nhũng, mà vơ vét của dân nghèo. Tôi nói với các con tôi chúng không bao giờ phải xấu hổ vì bố mẹ chúng nó nghèo, vì nghèo khó không phải là điều đáng xấu hổ, nhưng xấu hổ vì nó thì đáng đấy. Chỉ có những kẻ giàu sang không bằng chính sức lao động của mình mới là những kẻ đáng coi thường...
*

Đã mấy năm nay, gia đình tôi không có nổi thịt cá đầy đặn để mà ăn rồi. 

Tôi rớt nước mắt khi các con tôi hỏi mẹ nó: 

“Mẹ ơi, sao các bạn có sữa uống, có bim bim ăn còn bọn con chỉ được uống nước đậu?”; 

“Nhà bạn Lan bự lắm mẹ ạ, to gấp mười lần nhà mình luôn, bố bạn ý làm công an đấy, oai lắm, bạn ý khoe, bố bạn ý còn có súng nữa mẹ ạ”; 

“Còn nhà bạn Hà còn có cả cái vườn to đùng, mẹ bạn ấy là giám đốc cơ”; 

“Con nghe các bạn ấy kể thôi, các bạn không cho con về nhà chơi, các bạn ấy bảo mày là con bà bán đậu phụ, nghèo lắm, bố mẹ tao dặn không được chơi với bọn mày”. 

Bữa cơm nào của chúng tôi cũng chỉ là rau muống với đậu, bữa thì đậu rán, bữa thì đậu luộc, bữa lại đậu kho. 

Chúng tôi lao đầu vào kiếm tiền nhưng dường như cuộc sống vẫn chẳng thể nào khá lên nổi. 

Tôi ngày xưa cũng được bố mẹ cho ăn học đầy đủ, nào có kém ai, nhưng cuộc sống không được như ý muốn. Học hết lớp 12 thì bố tôi mất, bỏ lại 3 mẹ con tôi bơ vơ. Tôi đành phải nghỉ học, phụ mẹ bán đậu ngoài chợ, rồi từ đó, cái nghề bán đậu nó đã theo tôi đến tận bây giờ. 

Tôi lấy anh lúc 22 tuổi, anh cũng chẳng giàu có gì. Số phận cũng nghiệt ngã, gia đình anh vốn là gia đình liệt sĩ, có công với cách mạng, vậy mà bị người ta cướp hết ruộng đất, nhà cửa, rồi ném 2 mẹ con anh ra ngoài đường. May là còn giữ được một cái mảnh đất vỏn vẹn 14m2 vốn là cái chuồng lợn cũ của ông ngoại anh để lại, nên giờ mới có chỗ ăn ở. 

Hai vợ chồng cố gắng làm ăn, tôi bán đậu còn anh làm xe ôm, những tưởng chỉ cần cố gắng là cuộc sống sẽ tốt hơn. Nhưng càng ngày tôi càng thấy cuộc sống này khốn khó quá. 

Hai vợ chồng lấy nhau được một năm thì tôi sinh cháu đầu lòng, làm được bao nhiêu thì trang trải cho cuộc sống hết, không để ra nổi đồng nào. Hai năm sau thì chúng tôi sinh đứa thứ hai. Tôi cũng đâu có muốn đẻ nhiều làm gì, đẻ ra rồi có nuôi nổi đâu mà đẻ cho tội với các con. Nhưng chồng tôi nói “thôi, cố mà đẻ cho chúng nó có anh có em, một đứa rồi sau có gì thì xót xa lắm. Hai vợ chồng có nhịn đói thì cũng cố, cho các con được lớn thành người rồi sau nó trả nghĩa mẹ cha”

Đẻ con ra tiền cho một cái tã cũng phải tính toán cho kĩ, chúng nó tè nhiều tốn tã thì xót của. Mà quấn xô thì tội lắm. Chúng tôi làm sao mà đủ tiền mua sữa ngoài cho chúng ăn, chỉ có dòng sữa mẹ nuôi con từng ngày. Có những đêm không đủ sữa cho con, tiếng khóc chúng khiến tôi xé từng khúc ruột. Tôi nhớ, lúc tôi sinh đứa thứ hai, chồng tôi mang về một hộp sữa, mặt hớn hở lắm, hạnh phúc vô cùng “Mình ơi, hôm nay anh gặp được một ông khách sộp, ông ý nghe hoàn cảnh, nên cho anh thêm tiền, anh thêm vào một ít, mua hộp sữa cho hai mẹ con bồi dưỡng”

Dường như bao lo toan, vất vả đều qua nhanh khi chứng kiến những đứa con mình lớn thêm từng ngày. 

Một đợt dạo, làm ăn được, chúng tôi sắm được nhiều thứ lắm, chồng tôi đổi được cái xe waze mới, waze Hàn hẳn hoi, cái Waze Tàu cũ quá rồi không đi được nữa. Chồng tôi còn động viên, dồn tiền cho tôi mua cái máy tính cũ ở tiệm internet gần nhà thanh lý, cái giá 3 triệu khiến tôi tiếc của bao nhiêu ngày trời. Anh ấy biết tôi là con người ham học hỏi, ngày còn đi học, tôi cũng ước ao trở thành bác sĩ, giáo viên, làm ông này bà nọ nên đã để ra mà mua cho vợ. Mới đầu tôi cứ đòi bán đi, có máy mà không nối mạng thì có để làm gì đâu, nhưng sau cũng đành phải nghe vì chồng mình kiên quyết quá. Chiều vợ, anh đã sang xin với bà chủ tiệm bên cạnh cho nối mạng nhờ. Rồi cũng từ đó, lúc nào rảnh rảnh là tôi lại lên mạng đọc thông tin với mong muốn đọc được những tin tốt lành cho người lao đọng nghèo khó. 

Những tưởng cuộc sống khấm khá dần lên, có thể mở mày mở mặt ra. Các con được ăn uống ngon hơn, không phải khoai, phải đậu, lạc rang nữa mà là thịt, là cá, là cua. Thế nhưng rồi, mấy năm trở lại đây, cuộc sống lại càng lao đao, khốn nhọc hơn. 

Các con cũng đến tuổi đi học, đứa lớn vào lớp 2, đứa nhỏ đi nhà trẻ. Quần áo chúng nó mặc thì không lo, vì tôi đi xin lại đồ cũ của mấy đứa trẻ hàng xóm cũng được, nhưng tiền học thì thật là một con số đáng sợ với vợ chồng tôi. Tiền học của trẻ con giờ sao mà nhiều thế. Học ở nhà trường đã nặng rồi, mới có lớp 2 mà còn phải lo cho cháu đi học thêm nhà cô. Không cho đi học thì bị điểm kém “Bạn nào đi học ở nhà cô thì được điểm cao, con không đi học nên cô bảo cho con 2 điểm mẹ ạ, không phải con không viết được, con viết được hết mà, mẹ cho con đi học nhà cô đi”. Có chạy vạy thì cũng thôi đành phải cố chứ biết sao bây giờ. 

Lý lẽ của người nghèo thường không được nghe thấy. Dù cố gắng chắt chiu bao nhiêu thì cũng không đủ trang trải nổi cuộc sống ngày một leo thang, giá cả lạm phát. Một mớ rau mà cũng cả mấy ngàn, chứ nói gì đến cá với thịt. Đến vợ của ông Bộ trưởng còn kêu chứ huống hồ gì dân nghèo lam lũ như chúng tôi. Bữa nào hai cháu thèm lắm, thèm lắm thì tôi mới dám bỏ tiền ra để mua một ít thịt nạc về làm ruốc cho chúng nó ăn. Rang lên thì sợ thịt ngót, không được nhiều, luộc thì sợ chúng nó ăn nhoằng một cái là hết sạch trơn, bữa sau không có để ăn. 

Kiếm tiền đã khó, nay giữ tiền còn khó hơn. 

Gía nước tăng, giá điện tăng, xăng tăng giá, giá gas cũng tăng, gánh nặng dường như đổ dồn hết lên vai người dân nghèo chúng tôi. Một m2 nước mà đến mấy chục ngàn bạc, làm chúng tôi tắm rửa thôi cũng phải cân đo đong đếm từng giọt nước quý. Mùa đông thì còn đỡ, chứ mùa hè mà không đủ nước tắm thì làm sao chịu nổi. Nhưng mà giờ tiền nước tăng là tăng chung, chúng tôi có kêu thì kêu ai? Có trách thì trách mình nghèo. 

Cái bếp gas cũ đứa em nó cho mấy tháng nay cũng đành phải vứt trong xó nhà. Lúc có chút thì nghĩ dùng bếp gas cho các con đỡ độc hại khói bếp than nhưng giờ tiền gas như thế thì có cho bếp mới tôi cũng chẳng dám dùng. Cứ mấy ngày 1 bận, xếp than vào mà dùng. 

Có phải đóng nhiều tiền điện trong khi mức sử dụng còn ít hơn xưa thì cũng phải chấp nhận, để hai đứa con có đủ ánh sáng nhìn đời, để cháu có ngọn đèn mà học hành soi chữ. Giờ không đóng tiền điện kịp thì họ cắt điện ngay. Các cháu lấy ánh sáng đâu mà học hành, mà sinh hoạt. Gía đắt cũng phải chịu, biết làm sao được, tội là tội thấp cổ bé họng. 

Cái giá xăng tăng càng khiến gia đình tôi nao núng, đã vất vả còn lo nghĩ nhiều hơn. Thời đại bây giờ đâu còn giống xã hội xưa, ai cũng đều có xe đi, phương tiện đủ loại. Cái nghề xe ôm đã không còn kiếm được như trước. Vậy mà xăng còn tăng giá, đổ một lít xăng mà đi chở khách thì nhanh lắm, hết ngay thôi. Lấy khách đắt thì không ai đi, lấy giá rẻ thì coi như chở khách không công. Chưa kể mỗi khi xe hỏng hóc, lại phải bỏ tiền ra sửa chữa bơm vá lại cho lành lặn rồi mới dám sử dụng. Chứ bây giờ ra đường hơn ra chiến trường, tai nạn cứ gọi là nham nhảm, rồi nhiều xe cứ thi nhau bốc cháy giữa đường, mình không tự bảo vệ mình cho tốt thì nguy hiểm lắm. Có đôi lúc chồng tôi chán nản "Hay anh bỏ nghề, ở nhà còn hơn, chứ xăng đắt thế này, lại chả có khách đi, đi làm không công, còn bán mặt cả ngày ngoài đường cả ngày". Tôi lại cố gắng an ủi khuyên anh cố chịu đựng, đi làm nuôi con, giờ bỏ việc thì làm cái gì để sống, xăng tăng giá thì bớt thu xuống một ít, nhưng vẫn cố phải đi. 

Vậy mà giờ, đọc cái tin sét đánh ngang tai, từ 1/6 này nhà nước lại thu thêm phí lưu hành đường bộ với oto, xe máy. Thú thật là tôi bị sốc, với người dân lao động chúng tôi, những khoản phí nối đuôi nhau là những trận đòn nặng nề mà không cần đến vũ khí. Chúng tôi cứ chết từ từ với những thứ thuế, những chi phí không tên hay có tên đang ngày một nhiều hơn. Trong khi cơ sở vật chất, đường phố, cuộc sống, môi trường xung quanh vẫn chẳng có gì khả quan hay bảo đảm hơn, thậm chí là ngày càng xấu đi, nhưng chúng tôi vẫn phải chịu những điều đó. 

Gia đình chúng tôi cả hai vợ chồng gọi là vẫn còn có sức làm được, nhưng tôi biết còn có những gia đình xung quanh có hoàn cảnh đáng thương, đau khổ hơn nhiều. 

Cứ thế này thì chúng tôi biết phải tìm đường sống ra sao đây? Các con tôi sẽ sống như thế nào trong cái xã hội của đồng tiền mất giá này? Cho dù con tôi bị coi rẻ vì mẹ nó chỉ là một bà bán đậu, bố nó chỉ là ông lái xe ôm, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm nhưng cho dù có thế nào thì tôi vẫn cảm thấy, chúng tôi sống nghèo đói, lương thiện còn đáng tự hào, tôn trọng hơn những kẻ đang sống trên đồng tiền của chúng tôi mà tham nhũng, mà vơ vét của dân nghèo. Tôi nói với các con tôi chúng không bao giờ phải xấu hổ vì bố mẹ chúng nó nghèo, vì nghèo khó không phải là điều đáng xấu hổ, nhưng xấu hổ vì nó thì đáng đấy. Chỉ có những kẻ giàu sang không bằng chính sức lao động của mình mới là những kẻ đáng coi thường. 


25 Ý kiến:

Lưu Ý :


- Những phản hồi sử dụng "Nặc danh/Ẩn danh"sẽ không được xuất hiện. Các bạn có thể chọn một nickname cho mình khi phản hồi bằng cách sử dụng các chức năng : "Tên/Url", hoặc bằng tài khoản Google

- Nếu nội dung phản hồi quá dài sẽ bị máy chủ BlogSpot hiểu lầm là Spam (không cho hiện lên), xin bạn vui lòng chia nội dung thành nhiều phần, hoặc chờ Dân Làm Báo cho xuất hiện lại phản hồi 

- Phản hồi sẽ bị xóa nếu : viết chữ Việt không dấu, hoặc sử dụng quá nhiều chữ IN HOA 
  1. ở XH lạm phát 18% thì càng giữ tiền trong túi càng mất tiền nhanh ! mọi cơ cực người nghèo đang gánh đều do đảng cộng sản quang vinh mang lại !chúng ta phải biết ơn đảng vì đảng đã cho chúng ta "tự do", nên cho dù nghèo đói cũng phải biết ơn đảng và cho đảng độc quyền làm đày tớ!nhớ nhé các bạn !
    Trả lời
    Trả lời
    1. (....Thực tế nó là cái chủ nghĩa Tư bản, thậm chí không được đến mức chủ nghĩa Tư bản, nó thuộc dạng Chủ nghĩa Tư bản “dã man”, mà ban lãnh đạo Đảng, toàn những tay có thể nói là đại phú không còn một tí gì gọi là cộng sản theo đúng cái lý thuyết nữa. Thế thì, về mặt hình thức là Đại hội đảng vẫn y nguyên như thế, không có một sự cải tổ nào. Bởi vì bản chất lãnh đạo đảng hiện nay là cố gắng duy trì quyền lực, để có thể cướp đoạt tài sản của từng người dân cho đến của cả đất nước, càng nhiều càng tốt! Đấy chính cái bản chất vô nhân đạo, chính cái bản chất phản dân tộc, phản nhân dân nó dẫn đến cái Đảng cộng sản Việt Nam, hay đúng hơn Ban lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam, không thể thay đổi được. Thậm chí, họ đi vào cái chỗ mà không rút chân ra được nữa. Vì đầu tư vào việc mua quan bán chức rồi thì đến khi có chức, có quyền lại phải lao vào cái chuyện tranh cướp tài sản của nhân dân và của đất nuớc để thu lại. )
      Trích nhận xét của TS CÙ HUY HÀ VŨ
  2. Bức xúc- bức nútMar 15, 2012 09:10 PM
    Không sống nỗi thì kéo nhau xuống đường điiiii!
    Trả lời
    Trả lời
    1. Vô sản quanh nămMar 15, 2012 09:38 PM
      Đói muốn chết đây, xuống đường không nỗi!!!!!!!!
    2. Ở ngoài đường suốt ngày đây mấy bác, ế thấy mẹ chỉ đủ tiền uống trà đá. Cuối tháng chưa đủ tiền đóng tiền nhà. Mấy bác xuống đường đi, có sẵn tui đây.
  3. Tình cảnh của bạn theo tôi cũng là tình cảnh của khoảng 70% dân số Việt nam ngày nay. Thật đáng thương. Như tôi đây, một kỹ sư không đến nỗi tồi, có nhiều sáng kiến, công trình khi còn đi làm, sau 35 năm công tác về hưu chỉ được 3,2 triệu một tháng thì có hơn gì bạn đâu? Trời đất còn mù mịt lắm bạn ạ.
    Trả lời
  4. Ráng chịu đựng thêm ít nữa Chị Nguyệt Cầm ơi, để Thủ Tướng lo xong mấy đưa con mình yên bề gia thất, ghế gủng...,xong nốt mấy đứa cháu sắp ra đời...rồi thủ tướng sẻ lo tới con em quần chúng..trog đó có con chị !
    Thủ Tướng hứa quyết liệt, quyết liệt...mà! Hằng ngày trên báo chị thấy việc gì cũng thủ tưởng chỉ đạo hết ráo đó sao: Chỉ đạo cho EVN vay, chỉ đao Đồng Nai báo cao thịt heo nhiểm độc,...chỉ đạo Cần Thơ đã để bà Diệu Hiền xù nợ...,chỉ đạo làm rõ Tiên Lãng cướp đất! ...
    Tui thấy Thủ Tướng mình khổ quá và cũng quá giỏi! Nay mai sẽ chỉ đạo chi nên..nấu nướng chiên xào mấy cái đậu phị ra sao để tiết kiệm!
    Ráng chờ chị nhé!
    Trả lời
    Trả lời
    1. Nguyễn Tấn DũngMar 15, 2012 09:44 PM
      Cám ơn đồng chí Tidana! Qua đang lo cho con Phượng nó tóm thêm vài công ty nữa. Thằng Nghị thì nó mới yên bề yên bến ở cái ghế thứ trưởng xây dựng và đang cùng chú Thăng lên kế hoach xây dựng cơ đồ nhà Nguyễn. Qua có yên bề yên bến thì mới lo cho dân được chớ. Qua hứa mà, tin qua đi (qua ghét nhất là mấy đứa giả dối).
    2. Còn thằng úc nữa - thằng Nguyễn Minh Triết nhà này ấy mà, Qua lo xong cho nó cái khu nhà cao tầng đầu đường Trần Hưng Đạo, Q1 với thêm cái Tháp quan sát Q2 nữa là Qua cũng tạm yên để còn dồn sức lo dân chứ ... Qua cũng khổ sở lắm, nhà nhiều mà không biết ở đâu ...
      mong pà con thông cảm...
  5. Trời ơi, đọc bài này mà cứ như chuyện của chính mình. Gia đình tôi cũng 2 vợ chồng 2 đứa con chúng thèm 1 tô phở, một bữa ăn có cá có thịt. Biết đến bao giờ và biết làm sao đây!!!
    Trả lời
  6. Sao mà thương cho dân tôi. Đọc 2 bài viết mà giọng văn tôi nghĩ là phụ nữ sao mà thấy đau xót trong lòng. Gia đình tôi nói thật sống được cũng nhờ tiền của người chị thương em thương cháu mỗi tháng gửi vể chút it. Chị tôi bên Mỹ cũng không giàu có gì, đi làm nghề uốn tóc tằn tiện giúp gia đình em út. Vợ chồng tôi quần quật suốt ngày cũng không đủ vào đâu. Xin cảm thông và chia sẻ cùng chị Nguyệt Cầm
    Trả lời
  7. Văn TrườngMar 15, 2012 09:28 PM
    Tôi phục vụ trong một nhà hàng cao cấp, thấy các quan chức cán bộ vung tiền mà sôi máu. Chỉ tiền rượu của chúng một đêm thôi cũng đủ cho một gia đình sống dư dã cả tháng. Tất cả cũng vì lũ sâu mọt này.
    Trả lời
  8. Đọc bài của chị tui cũng rầu cả ruột gan. Nhiều lúc đi ra đường thấy cảnh những em bé đi chân đất, những ông cụ bà cụ ngửa tay xin ăn, những gánh hàng rong, những bác xích lô, những chị ve chai hắt hiu, bao giờ tui cũng chảy nước mắt. thương quá mà không làm được gì nhiều. Đó cũng là hình ảnh cuộc sống côi cút từ nhỏ và vất vả của mình cách đây mươi mười lăm năm, sự nhọc nhằn của anh chị và bà con ở quê...

    Nay nhờ trời cuộc sống đã khá tốt so với chính quá khứ và bao nhiêu triêu những thân phận còn lại của đồng bào mình. Xót xa quá. Gửi chị sự đồng cảm và cầu mong cho số phận người dân mình bớt lầm than.
    Trả lời
  9. Người cùng khổMar 15, 2012 09:31 PM
    Tất cả đều nhờ vào tài lãnh đạo số một của đảng muôn năm. Chúng ta nghèo để cho đảng ta giàu, cho gia đình thủ tướng vinh quang và cho toàn thể các ông bà đảng viên cộng sản từ vô sản tiến lên thành tư bản giẫy chết trong đống đô la và vàng.
    Trả lời
  10. Nguyễn Thanh NghịMar 15, 2012 09:32 PM
    Đó là nhờ bố tôi đấy. Thêm một nhiệm kỳ nữa là đất nước chúng ta sẽ thành thiên đường cộng sản. Ráng chờ nhé.
    Trả lời
  11. ráng lên nhé chị Nguyệt Cầm. Mình tin chắc rằng tới đời con mình chúng sẽ không còn khổ như chúng ta vì cái chế độ bất nhân này sê không còn tồn tại được bao lâu nữa đâu. Sự nghèo khó, khốn cùng và bất công sẽ làm người dân vùng dậy trong một ngày không xa.
    Trả lời
  12. Cũng do thằng 3DMar 15, 2012 09:36 PM
    Mọi sự cũng do thằng thủ tướng y tá. Rồi nó sẽ đền tội.
    Trả lời
    Trả lời
    1. Phản động không tênMar 15, 2012 09:48 PM
      Đâu phải chỉ mình nó. Còn một lũ sâu nữa. Tư Sang đang nắm trong tay danh sách mấy con sâu này sẽ gửi cho thôn dân làm báo để chúng ta làm thịt từng đứa.
  13. Bài viết hay và cảm động. Cám ơn tác giả.
    Trả lời
  14. BỌN CƯỚP MANG DANH CỘNG SẢNMar 15, 2012 10:20 PM
    Tôi muốn liêu mình "ĐÁNH BOM" cần liên hệ : Nguyễn Minh Trường 68 lâm tường - Lê Chân Hải phòng vn dt: 01868120210
    Trả lời
    Trả lời
    1. Coi chừng thùng rỗng kêu to.
  15. Cuộc sống khó khăn thế này, làm thế nào mà chúng tôi sống nổi? Làm gì có chuyện đó.
    Gia đình con cái Nguyệt Cầm và cả 70% dân số không sống nổi vì các bạn chưa phải là nhân dân ghi trong Hiến pháp của đảng ta đó thôi.
    Nếu người trong gia đình Nguyệt Cầm ai cũng là con người mới XHCN, là đảng viên cán bộ ưu tú thì có đâu khó khăn.
    Cứ nhìn đồng chí cán bộ ta là biết cuộc sống này tuyệt vời xiết bao!
    Thôi ráng theo đảng đi nhé, đảng ta nói cũng gần tới thiên đường rồi. Không tin theo đảng thì biết tin ai.
    Trả lời
  16. Ngày nào VN còn cộng sản ngày đó người dân, bộ đội, cán bộ, đảng viên, những người lương thiện, còn đói nghèo, đau khổ, sống không được, chết không được! Chỉ bọn bán nước và lâu la của chúng là phè phởn, nhởn nhơ trên đau khổ, nhục nhả của đồng loại.
    Đừng tiếc thương chi loài trâu chó. Hãy vùng lên dành lấy tất cả những gì của mình, thuộc về mình: Đất đai, quyền bày tỏ ý kiến, hội họp, biểu tình, quyền điều khiển chính quyền, tất cả... 
    Đồng bào VN hải ngoại vận động phong tỏa trương mục của bọn cộng sản trộm cắp cống quỹ quốc gia, hút máu mủ của dân lành. 
    Trong nước, bộ đội VN anh hùng giải quyết nhóm những tên bán nước và bọn công an chó săn bão vệ chúng. 
    Bọn công an làng xã, huyện tỉnh hãy để cho dân chúng đồng bào giải quyết chúng! Xã nào, thôn nào tính theo thôn nấy, huyện nào tính theo huyện nấy, sáu mươi bốn tỉnh đều đồng loạt đứng dậy, chỉ trong một tuần là sạch bóng quân thù. 

    Đồng bào cả nước chuẩn bị cho ngày hành động chung : Cuộc tổng khởi nghĩa của toàn dân!
    Trả lời
  17. Phí chồng phí,bán đậu phụ cũng phải đóng phí...Tôi cũng đang trong tình cảnh như chị đây,là công chức nhưng mua sữa cho con cũng là loại rẻ nhất nhưng loại này nó cũng luôn đe dọa tăng ..Không biết đến bao giờ mới dược sánh vai các nước bèo bèo như Sing, Malay, Indo...chứ chưa nói đến các cường quốc khác.Bọn CS bây giờ chỉ ôm chân,liếm đít Tàu để vinh thân phì gia thôi.Tôi tôn trọng chị vì chị sống bằng mồ hôi, máu và nước mắt của chính mình còn bọn quan chức chúng sống phè phỡn bằng mồ hôi nước mắt của dân mình,giờ nó muốn bán luôn linh hồn Việt bằng kiểu Hán ngữ "hảo lớ" của nó nữa.Hận thù này phải trả bọn nó sắp phải mang sổ ra tính với nhân dân rồi.
    Trả lời
  18. Đọc thấy xót xa quá,bỗng nước mắt trào tuôn.
    Trả lời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét