Tác giả/Nhân vật: Ls. Hoàng Duy Hùng |01-12-1997| 16 lần xem | |
Trung tuần tháng Giêng 1998, Hà Nội lại tổ chức kỷ niệm 25 năm Giải Hòa Bình Nobel “ban tặng” cho Henry Kissinger và Lê Ðức Thọ để rêu rao rằng họ là những người hiếu hòa, nhưng trong thực tế, sau Hội Nghị Paris năm 1973, chính họ là những người đã xé hiệp ước và tấn công cưỡng chiếm toàn thể miền Nam Việt Nam năm 1975. Chúng không có chút ngượng ngạo trước bản chất lường gạt dối trá đó của chúng, mà còn cho đó là một vinh dự vì đã biết sử dụng những ma thuật trong chính trị để lường gạt dân chúng Việt Nam và cả quốc tế!
Cộng Sản Việt Nam còn ma mãnh hơn nữa khi chúng tìm cách che đậy hành động phi nhân mà chúng đã xúc phạm đến dân tộc Việt Nam trong biến cố Mậu Thân. Là những con người còn lương tri, còn quan tâm với tiền đồ dân tộc, bắt buộc chúng ta phải lên tiếng lột trần bản chất phi nhân đó của Cộng Sản, tranh đấu buộc ÐCSVN phải nhận tội và xin tội với dân tộc cũng như phải trả lại quyền tự quyết cho dân tộc. Việc làm này của chúng ta có 3 ý nghĩa:
1/ Cầu cho quốc thái dân an, kính mong quốc tổ và các vị liệt tổ liệt tôn thánh hóa lại những ngày linh thiêng của đầu năm để đi đúng với tình tự và truyền thống dân tộc mà Cộng Sản Việt Nam đã làm hoen ố;
2/ Cầu nguyện cho các oan hồn đã chết trong dịp Mậu Thân, nhất là những oan hồn bị chôn sống tập thể, được siêu thoát, nhờ đó họ sẽ cầu nguyện và hộ phù cho đất nước sớm được thịnh trị ấm no trong một thể chế Dân Chủ – Pháp Trị – Nhân Bản;
3/ Lột trần bản chất phi nhân và những thủ đoạn độc ác của Cộng Sản Viêt Nam để cho dân Việt Nam và cả thế giới nhận rõ đảng Cộng Sản Việt Nam là một tập đoàn sắt máu, hiếu chiến và diệt chủng, từ đó toàn dân có thêm nghị lực tranh đấu giải thể chế độ phi nhân này.
Phong tục và tập quán của người Việt Nam từ ngàn xưa lúc nào cũng trân quý những ngày đầu năm. Ðối với người Việt, Tết Nguyên Ðán là những ngày linh thiêng nhất của dân tộc. Những ngày này được dành riêng để làm lễ cúng bái tổ tiên, cầu an cho tổ quốc, làng xã và gia đình. Những ngày này chính là những ngày của niềm vui, của hạnh phúc cho mọi lứa tuổi và cho mọi thành phần trong xã hội. Mọi tranh chấp hay thù hiềm đều được kiêng cử trong những ngày đầu năm. Lúc xưa, Vua Quang Trung, khi tiến công đánh quân Thanh giải phóng đất nước, ngài đã cho quân lính nghỉ ăn Tết trước, vì, những ngày khác có thể bỏ quên, nhưng, những ngày Tết thì không thể thiếu xót hoặc bị làm nhơ nhuốc được.
Lần đầu tiên trong lịch sử dân tộc Việt, những ngày linh thiêng nhất của dân tộc đã bị ÐCSVN bôi nhọ làm lem luốc tới tận bùn đen. Năm 1968, tức năm Mậu Thân, đúng Ðêm Giao Thừa, Cộng Sản Việt Nam mở chiến dịch tổng tấn công miền Nam Việt Nam và giết chết hàng vạn người dân vô tội. Những bộ đội của chúng, vì thời cuộc, vì nhận chỉ thị cấp trên, đã xung trận và hàng vạn thanh niên bộ đội đã gục ngã cho một cuộc chiến phi nhân. Cộng Sản Việt Nam không còn kiêng khem gì những ngày Tết mà tổ tiên đã bao công sức vun bồi trở thành những tập quán và truyền thống đi vào trong giòng sinh mệnh của dân tộc.
I Những Diễn Tiến Trong Những Ngày Ðầu Năm Mậu Thân
Chiều ngày 20 tháng 1, 1968, trước Tết 10 ngày, để đánh lạc hướng các chiến lược gia Việt Nam Cộng Hòa và các chiến lược gia phe Ðồng Minh, Cộng Sản pháo kích và tấn công mạnh mẽ bằng bộ binh vào Khe Sanh. Khe Sanh là một trọng điểm chiến lược chặn ngang đường xâm nhập của quân Cộng Sản vào Vùng 1 Chiến Thuật nằm ở ngã ba biên giới Bắc Việt Nam, Nam Việt Nam và Lào. Khe Sanh cách con sông Bến Hải không xa, và cách Cồn Tiên khoảng 30 cây số. Có khoảng 6000 Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ trấn đóng tại đây. Cuộc tấn công vào Khe Sanh đã khiến ngay từ đầu 20 Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ bị chết và 109 người bị thương. Vì sự tấn công của Cộng quân vào Khe Sanh, lệnh hưu chiến trong dịp Tết trước định 48 giờ thì rút lại còn 36 tiếng. Lệnh hưu chiến có giá trị từ 18 giờ ngày 29 tháng 1 đến 06 giờ ngày 31 tháng 1, tức là từ đêm 30 Tết và trọn ngày Mồng Một Tết Nguyên Ðán.
Có 3 đợt tấn công quy mô của Cộng Quân vào các tỉnh lỵ và thị trấn miền Nam. Cuộc tấn công thứ nhất bắt đầu từ đêm 30 Tết, tức ngày 29 tháng 1 đến ngày 10 tháng 2. Cuộc tấn công lần thứ hai từ ngày 17 đến ngày 25 tháng 2. Và cuộc tấn công lần thứ ba vào tối ngày 5 tháng 3. Cuộc tấn công lần thứ nhất mới là cuộc tấn công gay go và thiệt hại nhân mạng nhiều nhất. Cuộc tấn công lần thứ 2 và thứ 3 của Cộng Sản không còn có hiệu quả bao nhiêu vì quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã chuẩn bị tinh thần. Hai cuộc tấn công sau Cộng Sản đánh cốt để duy trì tiếng vang đối với quốc tế và làm xáo trộn cuộc sống bình thường của người dân.
Bất chấp lệnh hưu chiến, Ðêm 30 Tết, Cộng Sản ra lệnh tấn công 6 tỉnh lỵ và thị trấn gồm Quảng Ngãi, Kontum, Pleiku, Bình Ðịnh, Darlac và Khánh Hòa. Ðây chính là sự mở màn cho cuộc tổng tấn công lần thứ nhất. Sang mồng Một Tết, Cộng Sản tổng tấn công thêm 8 tỉnh lỵ và thị trấn gồm Ðô Thành Sài Gòn, Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng Tín, Quảng Ngãi, Bình Thuận, Vĩnh Long và Phong Dinh. Những ngày sau, Cộng quân lần lượt tấn công hầu hết các tỉnh ở miền Nam. Cuộc tấn công lần này nhắm vào quân đội Việt Nam Cộng Hòa hơn là quân đội Ðồng Minh. Theo Khối Quân Sử Việt Nam Cộng Hòa do Trung Tá Phạm Văn Sơn biên soạn và ấn hành vào tháng 8 năm 1968, trong cuộc tổng tấn công đợt 1 của Cộng Sản thì có 28 tỉnh lỵ và thị trấn Việt Nam Cộng Hòa bị tấn công. 18 tỉnh lỵ và thị trấn còn lại rất yên tỉnh hoặc bị tấn công không đáng kể. Sáng ngày 10 tháng 2, 1968, quân đội Việt Nam Cộng Hòa làm chủ được tình hình và bắt đầu phản công lại, lần lượt đẩy lui Cộng quân ra khỏi các thành phố. Riêng Cố Ðố Huế, trận chiến kéo dài 26 ngày đem lại thiệt hại nhiều nhất cho cả quân đội Bắc Việt, Quân đội Việt Nam Cộng Hòa cũng như những thường dân tại Huế.
Tối Thứ Bảy 17 tháng 2, 1968, Cộng quân mở cuộc tổng tấn công lần thứ 2. Khác với lần trước, lần này chúng pháo kích vào 47 thị trấn, vào phi trường Tân Sơn Nhất, và pháo kích vào các cơ doanh của quân đội Ðồng Minh, nhất là quân đội Hoa Kỳ. Sau đó, họ cũng tấn công bằng Bộ Binh, nhưng rất lẻ tẻ. Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa phối hợp với quân Ðồng Minh nhanh chóng làm chủ tình hình.
Tối ngày 5 tháng 3, Cộng quân mở đợt tổng tấn công lần thứ 3. Hậu Giang và Cà Mau là hai nơi bị tấn công nhiều nhất. Lần này, Cộng quân pháo kích vào phi trường Cam Ranh làm hư hại nhẹ đường bay. Quân đội Việt Nam Cộng Hòa nhanh chóng phản công, đẩy Cộng quân rút lui.
Ðầu tháng 3 năm 1968, để tái lập lại sinh hoạt bình thường của chính quyền cũng như của người dân, quân đội Ðồng Minh, nhất là quân đội Hoa Kỳ, đã phối hợp với quân đội Việt Nam Cộng Hòa mở hai chiến dịch “Quyết Thắng” và “Trương Công Ðịnh” để tảo thanh lực lượng Cộng Quân. Chiến dịch Quyết Thắng tập trung ở thủ đô Sài Gòn và những tỉnh lân cận, nhưng chiến dịch này không đạt được nhiều thành quả vì chủ lực của Cộng Quân tránh né không va chạm với quân đội Ðồng Minh và quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Chiến dịch Trương Công Ðịnh mở ra tại vùng Hậu Giang thành công khá tốt đẹp, làm thiệt hại nhiều nhân mạng đối với Cộng quân.
Riêng Cố Ðô Huế, sau khi Cộng Quân làm chủ tình hình tại đây được 6 ngày, quân đội Việt Nam Cộng Hòa phối hợp với quân đội Hoa Kỳ bắt đầu phản công lại. Lực lượng VNCH gồm: Chiến Ðoàn 1 Nhảy Dù với 3 tiểu đoàn và 1 chi đoàn thiết vận xa; Tiểu đoàn Nhảy Dù 2 và 7 được yểm trợ bởi Chi đoàn thiết vận xa xuất phát từ Thành Nội tiến vào; Tiểu đoàn 9 Nhảy Dù được trực thăng vận từ Quảng Trị đến thành Mang Cá vào chiều ngày 4 Tết để từ đó tiến vào Thành Nội; Chiến đoàn Dù còn được tăng cường bởi các đơn vị của Sư Ðoàn 1 Bộ Binh để giải tỏa khu vực tả ngạn sông Hương. Lực Lượng Hoa Kỳ gồm: Tiểu đoàn 2/5 Thủy Quân Lục Chiến có 3 đại đội và một chi đoàn chiến xa xuất phát từ cứ điểm MACV ở Thừa Thiên; Chiến đoàn RAY gồm hai đại đội Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ xuất phát từ đầu cầu An Cựu; Và sư đoàn 1 Không Vận Hoa Kỳ đưa từ An Khê ra trước Tết để ứng phó với tình hình chiến sự tại Khe Sanh nay bổ sung vào lực lượng tái chiếm Cố Ðô Huế. Lực lượng Hoa Kỳ được phân công giải tỏa khu vực hữu ngạn sông Hương. Lúc 4 giờ sáng ngày 24 tháng 2, lá cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam bị triệt hạ trên vòm trời Cố Ðô Huế để thay thế vào đó là lá cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ thân yêu. Sau đó, Thủy Quân Lục Chiến VNCH tiến vào thành Ðại Nội. Ngày 25/2, Biệt Ðộng Quân VNCH kiểm soát hoàn toàn khu Gia Hội.
II Những Thiệt Hại Của Hai Bên
Tổng kết thiệt hại nhân mạng vào Tết Mậu Thân, bên phía Cộng Sản được ước tính trên 55 ngàn người. Con số Cộng quân bị bắt sống khoảng 10 ngàn người. Con số Cộng quân bị thương rất là nhiều nhưng Cộng Sản Việt Nam không hề tiết lộ, và những người bị thương sau này bị Hà Nội để cho chết dần mòn vì không có thuốc men cứu chữa. Ða số những người bị bắt, bị thương hoặc bị tử thương là những quân nhân trẻ trong Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam (MTGPMN). Ai cũng biết MTGPMN là công cụ của Cộng Sản Bắc Việt sử dụng để ngụy tạo chính nghĩa tấn chiếm miền Nam. Nhưng, CSBV sợ không còn khả năng kiểm soát MTGPMN nên chúng khôn khéo dùng đợt Tổng Tấn Công Mậu Thân để cố tình “thí” cho MTGPMN chết bớt nhân số hầu sau này MTGPMN không còn đủ lực gây trở ngại cho họ! Vô số vũ khí của Cộng quân bị tịch thu. Có lẽ thiệt hại nặng nề nhất cho Cộng Sản là nhiều cơ sở nằm vùng của họ tại các địa phương bị phá vỡ. Cộng Sản bị tê liệt một thời gian. Họ liền cấp tốc xây dựng lại hạ tầng cơ sở nằm vùng vì nhờ những cơ sở này họ mới có thể hoạt động hữu hiệu. Tuy nhiên, sau trận Mậu Thân, Cộng Sản thành công vượt bực trên quốc tế vận.
Bên phía VNCH thiệt mạng hơn 5 ngàn, bị mất tích khoảng 1 ngàn và bị thương khoảng 15 ngàn. Bên phía Ðồng Minh bị thiệt mạng hơn 4 ngàn, bị thương khoảng 19 ngàn, và bị mất tích khoảng 500 người. Thường dân Việt Nam bị sát hại trên 14 ngàn, trong đó có khoảng 5 ngàn người bị Cộng quân chôn sống tập thể hoặc bị giết cách dã man và tàn bạo tại Huế. Khoảng 24 ngàn thường dân bị thương, 627 ngàn người tỵ nạn, 72 ngàn căn nhà bị hư hại, và vô số thiệt hại về vật chất.
Về phương diện tinh thần, đây là một sự thiệt hại to lớn cho cả đất nước vì giá trị truyền thống của tổ tiên đã bị CSVN lăng nhục đưa đến tận bùn đen. Nhiều gia đình tan nát, bao tang thương nước mắt tuôn chảy không bút mực nào tả xiết. Ðây chính là vết thương sâu đậm của dân tộc Việt Nam.
III Phương Thức Giết Người Rất Thô Bạo Và Dã Man Của CSVN
Khi Cộng quân chiếm được Cố Ðô Huế và làm chủ được tình hình, giai đoạn đầu, chúng cô lập hóa vùng chiếm đóng, chia dân chúng ra từng thành phần: Công chức, quân nhân, cảnh sát, nam phụ lão ấu. Mọi thành phần đều có đại diện. Chúng kiểm tra từng nhà, tịch thu mọi máy radio. Sau đó, chúng tuyên truyền về thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa, và bạo miệng không chút ngượng ngùng nói rằng chúng đã chiếm hết tỉnh Thừa Thiên cũng như toàn miền Nam. Chúng khuyên ai về nhà nấy lo làm ăn, và chuẩn bị long trọng đón các lãnh đạo trong vùng kháng chiến sẽ về Thành Nội nay mai. Giai đoạn hai, chúng kêu gọi các quân nhân và cảnh sát ra nạp vũ khí. Chúng rêu rao những người trình diện và nạp vũ khí sẽ được khoan hồng, bằng không, chúng sẽ thẳng tay trừng trị. Giai đoạn này thường được gọi là “vừa vuốt ve, vừa khủng bố tinh thần.” Sau hai ngày chiếm được Huế, Cộng Sản Việt Nam tiến đến giai đoạn ba. Giai đoạn này chúng kêu gọi các cán bộ quốc gia và đồng bào đi “học tập.” Ðó là giờ định mệnh của các nạn nhân mà họ không hề hay biết trước. Khi đến những địa điểm để chuẩn bị đi “học tập,” lúc màn đêm buông xuống, là những màn giết người tập thể ghê rợn xảy ra. Người ta tìm thấy rải rác khắp nơi những hầm chôn người nhiều nhất ở trường Trung Học Gia Hội, Chùa Tăng Quang Tự, Bãi dâu (30 hầm), và Lăng Tự Ðức (20 hầm).
Những xác đào lên đã cho thấy những người bạc phước ấy bị giết một cách vô cùng dã man như bị chặt đầu, chặt tay trước khi chôn, hoặc bị chôn sống trói cột lại từng chùm từ 10 đến 15 người xô xuống hầm rồi lấp đất lại.
Một trong những hình thức giết người ghê rợn của Cộng Sản được theo tiến trình như sau: Cộng Sản dặn một số người đào một cái hố với lý do cái hố sẽ là cái hầm núp tránh bom khi máy bay Mỹ và VNCH đến bỏ bom. Tin vào lời nói này, những nạn nhân đào cái hố đó. Ðêm đến, Cộng Sản trói hai tay các nạn nhân quặt ra đàng sau, dẫn tới cái hố mà sáng hôm đó các nạn nhân đã đào sẵn, để Ềtiết kiệmỂ đạn dược, Cộng Sản liền lấy xẻng đập vào đầu các nạn nhân, và mặc cho các nạn nhân còn sống hay không, chúng đạp các nạn nhân xuống những cái hố mà chính các nạn nhân đã đào, rồi họ lấy xẻng xúc đất vùi lấp các nạn nhân!
Trong các vụ chôn sống và sát hại có cả những người Tây Phương như hai vợ chồng bác sĩ Hort Gunther Krainich, bác sĩ Raimund Discher, và bác sĩ Alois Alterkoster. Những người này đến Việt Nam để giảng dạy hay để làm những việc nhân đạo, nhưng Cộng Sản cũng không nương tay.
IV Những Nạn Nhân Tết Mậu Thân Là Những Chiến Sĩ Vô Danh, Là Hy Lễ Cứu Giúp Cho Hàng Triệu Sinh Linh Miền Nam Việt Nam Thoát Chết Sau Năm 1975
Việc giết người cách dã man đối với những đồng bào vô tội không một tấc sắt trong tay, nhất là vụ sát hại những người Tây Phương làm việc nhân đạo đã gây nên một luồng căm phẫn khắp nơi trên thế giới. Các tờ báo lớn trên thế giới đã lên án kịch liệt, và gọi đây là một cuộc “tắm máu” của nhân loại (The human race bloodbath). Chính vì việc lên án này nên đã làm cho Cộng Sản Việt Nam chùn bước không dám giết người một cách thẳng tay khi chúng cưỡng chiếm được miền Nam năm 1975. Vì, khi nghe tin Nam Vang thất thủ, các ký giả ngoại quốc đã ví chế độ Pol Pot là chế độ diệt chủng và tắm máu như Cộng Sản Việt Nam làm trong năm Mậu Thân nên khi cưỡng chiếm được quyền lực vào cuối tháng 4, 1975, Cộng Sản Việt Nam cảm thấy nhột dạ. Một khía cạnh nào đó, những nạn nhân trong Tết Mậu Thân đã là những chiến sĩ vô danh, là lễ hy tế hy sinh thay cho hàng triệu con dân Việt Nam sau này. Sau năm 1975, thay vì giết người thẳng tay, Cộng Sản giết người cách gián tiếp, đày đọa hàng triệu người trong những nơi mà chúng gọi là “Trại Cải Tạo” để cho những người này chết dần mòn, vắt kiệt sức lực của họ để làm giàu cho tập đảng sắt máu của chúng. Hai hình thức giết người cũng ghê rợn và phi nhân không kém gì! Nhưng may mắn thay, thời thế thay đổi nên sau hơn một thập niên bị đày đọa, các chiến sĩ đó được Hoa Kỳ đón tiếp để sống cuộc đời còn lại, nhưng con cái họ có cơ may thăng tiến trong xã hội!
V Những Lý Do Giết Người Của CSVN
Tại sao CSVN lại giết người, nhất là giết người cách tập thể và một cách rất là dã man thô bạo? Có nhiều lý do và giả thuyết để cắt nghĩa cho việc này:
Thứ nhất, có người cho rằng các cán bộ lãnh đạo cục “R” được báo cáo người dân miền Nam rất say mê những lãnh tụ “cách mạng,” nhưng khi họ vào Thành Nội, không những dân chúng không reo hò đón mừng họ, dân chúng còn tỏ ra thờ ơ, có kẻ ghét cay ghét đắng quyết chống trả, vì thế các lãnh đạo mới bực mình nổi cơn sát sinh ra lệnh giết người tập thể để trả thù sự thờ ơ của quần chúng cũng như để thỏa mãn thú tính của chúng.
Thứ hai, giai đoạn này Cộng Sản còn đang say mê tin vào lý thuyết giai cấp vô sản nên giết người, nhất là giết người cách tập thể là để loại trừ những giai cấp “tư sản phong kiến” để tiến đến chỉ có giai cấp công nhân trong xã hội.
Thứ ba, giết người là để khủng bố tinh thần những ai chống đối lại họ, nhắn cho họ một tín hiệu liệu hồn mà theo chúng kẻo không sẽ phải chung số phận với những nạn nhân bị giết tập thể.
Thứ tư, giết người, nhất là giết tập thể với hình thức rất dã man thô bạo chỉ vì trong con người Cộng Sản mang bản chất phi nhân, hung bạo và chúng cần giết người để thỏa mãn thú tính đó. Chúng nó chính là một Ðổng Trác trong Tam Quốc Chí hay là một Lê Ngọa Triều của thời đại.
Lời Kết:
Mùa Xuân là sự hy vọng, là niềm vui. Mùa Xuân chân thật của dân tộc chỉ có thể đến với dân Việt Nam khi đất nước và dân tộc Việt Nam có một thể chế Nhân Bản – Dân Chủ – Pháp Trị để người dân được tự do, được cơm no áo ấm. Bao lâu còn Cộng Sản thì bấy lâu dân tộc Việt Nam không có hạnh phúc. Cộng Sản Việt Nam là hiện thân của phi nhân, của tàn bạo mà Mậu Thân chính là bằng chứng hùng hồn tố giác bản chất đó của chúng. Chúng ta không còn con đường nào khác là phải tranh đấu hết khả năng và bằng mọi biện pháp giải thể chế độ sắt máu này thì dân tộc và đất nước ta mới có ngày tươi sáng, mới hưởng được một mùa Xuân chân chính./.
Tháng 12 năm 1997, Cộng Sản Việt Nam tổ chức tưởng niệm 25 năm thành phố Hà Nội bị Mỹ dội bom để đánh động lương tâm người Mỹ mặc cảm là người hiếu sát, và qua cơ hội này, chúng móc tiền của người Mỹ. Lương tâm người Mỹ áy náy, viện trợ nhân đạo cho Hà Nội để xoa dịu nỗi khổ những nạn nhân chiến tranh. Số tiền này vào túi các cán bộ cao cấp và không hề đến tay những nạn nhân. Trung tuần tháng Giêng 1998, Hà Nội lại tổ chức kỷ niệm 25 năm Giải Hòa Bình Nobel “ban tặng” cho Henry Kissinger và Lê Ðức Thọ để rêu rao rằng họ là những người hiếu hòa, nhưng trong thực tế, sau Hội Nghị Paris năm 1973, chính họ là những người đã xé hiệp ước và tấn công cưỡng chiếm toàn thể miền Nam Việt Nam năm 1975. Chúng không có chút ngượng ngạo trước bản chất lường gạt dối trá đó của chúng, mà còn cho đó là một vinh dự vì đã biết sử dụng những ma thuật trong chính trị để lường gạt dân chúng Việt Nam và cả quốc tế!
Cộng Sản Việt Nam còn ma mãnh hơn nữa khi chúng tìm cách che đậy hành động phi nhân mà chúng đã xúc phạm đến dân tộc Việt Nam trong biến cố Mậu Thân. Là những con người còn lương tri, còn quan tâm với tiền đồ dân tộc, bắt buộc chúng ta phải lên tiếng lột trần bản chất phi nhân đó của Cộng Sản, tranh đấu buộc ÐCSVN phải nhận tội và xin tội với dân tộc cũng như phải trả lại quyền tự quyết cho dân tộc. Việc làm này của chúng ta có 3 ý nghĩa:
1/ Cầu cho quốc thái dân an, kính mong quốc tổ và các vị liệt tổ liệt tôn thánh hóa lại những ngày linh thiêng của đầu năm để đi đúng với tình tự và truyền thống dân tộc mà Cộng Sản Việt Nam đã làm hoen ố;
Cộng Sản Việt Nam còn ma mãnh hơn nữa khi chúng tìm cách che đậy hành động phi nhân mà chúng đã xúc phạm đến dân tộc Việt Nam trong biến cố Mậu Thân. Là những con người còn lương tri, còn quan tâm với tiền đồ dân tộc, bắt buộc chúng ta phải lên tiếng lột trần bản chất phi nhân đó của Cộng Sản, tranh đấu buộc ÐCSVN phải nhận tội và xin tội với dân tộc cũng như phải trả lại quyền tự quyết cho dân tộc. Việc làm này của chúng ta có 3 ý nghĩa:
1/ Cầu cho quốc thái dân an, kính mong quốc tổ và các vị liệt tổ liệt tôn thánh hóa lại những ngày linh thiêng của đầu năm để đi đúng với tình tự và truyền thống dân tộc mà Cộng Sản Việt Nam đã làm hoen ố;
2/ Cầu nguyện cho các oan hồn đã chết trong dịp Mậu Thân, nhất là những oan hồn bị chôn sống tập thể, được siêu thoát, nhờ đó họ sẽ cầu nguyện và hộ phù cho đất nước sớm được thịnh trị ấm no trong một thể chế Dân Chủ – Pháp Trị – Nhân Bản;
3/ Lột trần bản chất phi nhân và những thủ đoạn độc ác của Cộng Sản Viêt Nam để cho dân Việt Nam và cả thế giới nhận rõ đảng Cộng Sản Việt Nam là một tập đoàn sắt máu, hiếu chiến và diệt chủng, từ đó toàn dân có thêm nghị lực tranh đấu giải thể chế độ phi nhân này.Phong tục và tập quán của người Việt Nam từ ngàn xưa lúc nào cũng trân quý những ngày đầu năm. Ðối với người Việt, Tết Nguyên Ðán là những ngày linh thiêng nhất của dân tộc. Những ngày này được dành riêng để làm lễ cúng bái tổ tiên, cầu an cho tổ quốc, làng xã và gia đình. Những ngày này chính là những ngày của niềm vui, của hạnh phúc cho mọi lứa tuổi và cho mọi thành phần trong xã hội. Mọi tranh chấp hay thù hiềm đều được kiêng cử trong những ngày đầu năm. Lúc xưa, Vua Quang Trung, khi tiến công đánh quân Thanh giải phóng đất nước, ngài đã cho quân lính nghỉ ăn Tết trước, vì, những ngày khác có thể bỏ quên, nhưng, những ngày Tết thì không thể thiếu xót hoặc bị làm nhơ nhuốc được.
Lần đầu tiên trong lịch sử dân tộc Việt, những ngày linh thiêng nhất của dân tộc đã bị ÐCSVN bôi nhọ làm lem luốc tới tận bùn đen. Năm 1968, tức năm Mậu Thân, đúng Ðêm Giao Thừa, Cộng Sản Việt Nam mở chiến dịch tổng tấn công miền Nam Việt Nam và giết chết hàng vạn người dân vô tội. Những bộ đội của chúng, vì thời cuộc, vì nhận chỉ thị cấp trên, đã xung trận và hàng vạn thanh niên bộ đội đã gục ngã cho một cuộc chiến phi nhân. Cộng Sản Việt Nam không còn kiêng khem gì những ngày Tết mà tổ tiên đã bao công sức vun bồi trở thành những tập quán và truyền thống đi vào trong giòng sinh mệnh của dân tộc.
I Những Diễn Tiến Trong Những Ngày Ðầu Năm Mậu Thân
Chiều ngày 20 tháng 1, 1968, trước Tết 10 ngày, để đánh lạc hướng các chiến lược gia Việt Nam Cộng Hòa và các chiến lược gia phe Ðồng Minh, Cộng Sản pháo kích và tấn công mạnh mẽ bằng bộ binh vào Khe Sanh. Khe Sanh là một trọng điểm chiến lược chặn ngang đường xâm nhập của quân Cộng Sản vào Vùng 1 Chiến Thuật nằm ở ngã ba biên giới Bắc Việt Nam, Nam Việt Nam và Lào. Khe Sanh cách con sông Bến Hải không xa, và cách Cồn Tiên khoảng 30 cây số. Có khoảng 6000 Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ trấn đóng tại đây. Cuộc tấn công vào Khe Sanh đã khiến ngay từ đầu 20 Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ bị chết và 109 người bị thương. Vì sự tấn công của Cộng quân vào Khe Sanh, lệnh hưu chiến trong dịp Tết trước định 48 giờ thì rút lại còn 36 tiếng. Lệnh hưu chiến có giá trị từ 18 giờ ngày 29 tháng 1 đến 06 giờ ngày 31 tháng 1, tức là từ đêm 30 Tết và trọn ngày Mồng Một Tết Nguyên Ðán.
Có 3 đợt tấn công quy mô của Cộng Quân vào các tỉnh lỵ và thị trấn miền Nam. Cuộc tấn công thứ nhất bắt đầu từ đêm 30 Tết, tức ngày 29 tháng 1 đến ngày 10 tháng 2. Cuộc tấn công lần thứ hai từ ngày 17 đến ngày 25 tháng 2. Và cuộc tấn công lần thứ ba vào tối ngày 5 tháng 3. Cuộc tấn công lần thứ nhất mới là cuộc tấn công gay go và thiệt hại nhân mạng nhiều nhất. Cuộc tấn công lần thứ 2 và thứ 3 của Cộng Sản không còn có hiệu quả bao nhiêu vì quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã chuẩn bị tinh thần. Hai cuộc tấn công sau Cộng Sản đánh cốt để duy trì tiếng vang đối với quốc tế và làm xáo trộn cuộc sống bình thường của người dân.
Bất chấp lệnh hưu chiến, Ðêm 30 Tết, Cộng Sản ra lệnh tấn công 6 tỉnh lỵ và thị trấn gồm Quảng Ngãi, Kontum, Pleiku, Bình Ðịnh, Darlac và Khánh Hòa. Ðây chính là sự mở màn cho cuộc tổng tấn công lần thứ nhất. Sang mồng Một Tết, Cộng Sản tổng tấn công thêm 8 tỉnh lỵ và thị trấn gồm Ðô Thành Sài Gòn, Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng Tín, Quảng Ngãi, Bình Thuận, Vĩnh Long và Phong Dinh. Những ngày sau, Cộng quân lần lượt tấn công hầu hết các tỉnh ở miền Nam. Cuộc tấn công lần này nhắm vào quân đội Việt Nam Cộng Hòa hơn là quân đội Ðồng Minh. Theo Khối Quân Sử Việt Nam Cộng Hòa do Trung Tá Phạm Văn Sơn biên soạn và ấn hành vào tháng 8 năm 1968, trong cuộc tổng tấn công đợt 1 của Cộng Sản thì có 28 tỉnh lỵ và thị trấn Việt Nam Cộng Hòa bị tấn công. 18 tỉnh lỵ và thị trấn còn lại rất yên tỉnh hoặc bị tấn công không đáng kể. Sáng ngày 10 tháng 2, 1968, quân đội Việt Nam Cộng Hòa làm chủ được tình hình và bắt đầu phản công lại, lần lượt đẩy lui Cộng quân ra khỏi các thành phố. Riêng Cố Ðố Huế, trận chiến kéo dài 26 ngày đem lại thiệt hại nhiều nhất cho cả quân đội Bắc Việt, Quân đội Việt Nam Cộng Hòa cũng như những thường dân tại Huế.
Tối Thứ Bảy 17 tháng 2, 1968, Cộng quân mở cuộc tổng tấn công lần thứ 2. Khác với lần trước, lần này chúng pháo kích vào 47 thị trấn, vào phi trường Tân Sơn Nhất, và pháo kích vào các cơ doanh của quân đội Ðồng Minh, nhất là quân đội Hoa Kỳ. Sau đó, họ cũng tấn công bằng Bộ Binh, nhưng rất lẻ tẻ. Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa phối hợp với quân Ðồng Minh nhanh chóng làm chủ tình hình.
Tối ngày 5 tháng 3, Cộng quân mở đợt tổng tấn công lần thứ 3. Hậu Giang và Cà Mau là hai nơi bị tấn công nhiều nhất. Lần này, Cộng quân pháo kích vào phi trường Cam Ranh làm hư hại nhẹ đường bay. Quân đội Việt Nam Cộng Hòa nhanh chóng phản công, đẩy Cộng quân rút lui.
Ðầu tháng 3 năm 1968, để tái lập lại sinh hoạt bình thường của chính quyền cũng như của người dân, quân đội Ðồng Minh, nhất là quân đội Hoa Kỳ, đã phối hợp với quân đội Việt Nam Cộng Hòa mở hai chiến dịch “Quyết Thắng” và “Trương Công Ðịnh” để tảo thanh lực lượng Cộng Quân. Chiến dịch Quyết Thắng tập trung ở thủ đô Sài Gòn và những tỉnh lân cận, nhưng chiến dịch này không đạt được nhiều thành quả vì chủ lực của Cộng Quân tránh né không va chạm với quân đội Ðồng Minh và quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Chiến dịch Trương Công Ðịnh mở ra tại vùng Hậu Giang thành công khá tốt đẹp, làm thiệt hại nhiều nhân mạng đối với Cộng quân.
Riêng Cố Ðô Huế, sau khi Cộng Quân làm chủ tình hình tại đây được 6 ngày, quân đội Việt Nam Cộng Hòa phối hợp với quân đội Hoa Kỳ bắt đầu phản công lại. Lực lượng VNCH gồm: Chiến Ðoàn 1 Nhảy Dù với 3 tiểu đoàn và 1 chi đoàn thiết vận xa; Tiểu đoàn Nhảy Dù 2 và 7 được yểm trợ bởi Chi đoàn thiết vận xa xuất phát từ Thành Nội tiến vào; Tiểu đoàn 9 Nhảy Dù được trực thăng vận từ Quảng Trị đến thành Mang Cá vào chiều ngày 4 Tết để từ đó tiến vào Thành Nội; Chiến đoàn Dù còn được tăng cường bởi các đơn vị của Sư Ðoàn 1 Bộ Binh để giải tỏa khu vực tả ngạn sông Hương. Lực Lượng Hoa Kỳ gồm: Tiểu đoàn 2/5 Thủy Quân Lục Chiến có 3 đại đội và một chi đoàn chiến xa xuất phát từ cứ điểm MACV ở Thừa Thiên; Chiến đoàn RAY gồm hai đại đội Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ xuất phát từ đầu cầu An Cựu; Và sư đoàn 1 Không Vận Hoa Kỳ đưa từ An Khê ra trước Tết để ứng phó với tình hình chiến sự tại Khe Sanh nay bổ sung vào lực lượng tái chiếm Cố Ðô Huế. Lực lượng Hoa Kỳ được phân công giải tỏa khu vực hữu ngạn sông Hương. Lúc 4 giờ sáng ngày 24 tháng 2, lá cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam bị triệt hạ trên vòm trời Cố Ðô Huế để thay thế vào đó là lá cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ thân yêu. Sau đó, Thủy Quân Lục Chiến VNCH tiến vào thành Ðại Nội. Ngày 25/2, Biệt Ðộng Quân VNCH kiểm soát hoàn toàn khu Gia Hội.
II Những Thiệt Hại Của Hai Bên
Tổng kết thiệt hại nhân mạng vào Tết Mậu Thân, bên phía Cộng Sản được ước tính trên 55 ngàn người. Con số Cộng quân bị bắt sống khoảng 10 ngàn người. Con số Cộng quân bị thương rất là nhiều nhưng Cộng Sản Việt Nam không hề tiết lộ, và những người bị thương sau này bị Hà Nội để cho chết dần mòn vì không có thuốc men cứu chữa. Ða số những người bị bắt, bị thương hoặc bị tử thương là những quân nhân trẻ trong Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam (MTGPMN). Ai cũng biết MTGPMN là công cụ của Cộng Sản Bắc Việt sử dụng để ngụy tạo chính nghĩa tấn chiếm miền Nam. Nhưng, CSBV sợ không còn khả năng kiểm soát MTGPMN nên chúng khôn khéo dùng đợt Tổng Tấn Công Mậu Thân để cố tình “thí” cho MTGPMN chết bớt nhân số hầu sau này MTGPMN không còn đủ lực gây trở ngại cho họ! Vô số vũ khí của Cộng quân bị tịch thu. Có lẽ thiệt hại nặng nề nhất cho Cộng Sản là nhiều cơ sở nằm vùng của họ tại các địa phương bị phá vỡ. Cộng Sản bị tê liệt một thời gian. Họ liền cấp tốc xây dựng lại hạ tầng cơ sở nằm vùng vì nhờ những cơ sở này họ mới có thể hoạt động hữu hiệu. Tuy nhiên, sau trận Mậu Thân, Cộng Sản thành công vượt bực trên quốc tế vận.
Bên phía VNCH thiệt mạng hơn 5 ngàn, bị mất tích khoảng 1 ngàn và bị thương khoảng 15 ngàn. Bên phía Ðồng Minh bị thiệt mạng hơn 4 ngàn, bị thương khoảng 19 ngàn, và bị mất tích khoảng 500 người. Thường dân Việt Nam bị sát hại trên 14 ngàn, trong đó có khoảng 5 ngàn người bị Cộng quân chôn sống tập thể hoặc bị giết cách dã man và tàn bạo tại Huế. Khoảng 24 ngàn thường dân bị thương, 627 ngàn người tỵ nạn, 72 ngàn căn nhà bị hư hại, và vô số thiệt hại về vật chất.
Về phương diện tinh thần, đây là một sự thiệt hại to lớn cho cả đất nước vì giá trị truyền thống của tổ tiên đã bị CSVN lăng nhục đưa đến tận bùn đen. Nhiều gia đình tan nát, bao tang thương nước mắt tuôn chảy không bút mực nào tả xiết. Ðây chính là vết thương sâu đậm của dân tộc Việt Nam.
III Phương Thức Giết Người Rất Thô Bạo Và Dã Man Của CSVN
Khi Cộng quân chiếm được Cố Ðô Huế và làm chủ được tình hình, giai đoạn đầu, chúng cô lập hóa vùng chiếm đóng, chia dân chúng ra từng thành phần: Công chức, quân nhân, cảnh sát, nam phụ lão ấu. Mọi thành phần đều có đại diện. Chúng kiểm tra từng nhà, tịch thu mọi máy radio. Sau đó, chúng tuyên truyền về thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa, và bạo miệng không chút ngượng ngùng nói rằng chúng đã chiếm hết tỉnh Thừa Thiên cũng như toàn miền Nam. Chúng khuyên ai về nhà nấy lo làm ăn, và chuẩn bị long trọng đón các lãnh đạo trong vùng kháng chiến sẽ về Thành Nội nay mai. Giai đoạn hai, chúng kêu gọi các quân nhân và cảnh sát ra nạp vũ khí. Chúng rêu rao những người trình diện và nạp vũ khí sẽ được khoan hồng, bằng không, chúng sẽ thẳng tay trừng trị. Giai đoạn này thường được gọi là “vừa vuốt ve, vừa khủng bố tinh thần.” Sau hai ngày chiếm được Huế, Cộng Sản Việt Nam tiến đến giai đoạn ba. Giai đoạn này chúng kêu gọi các cán bộ quốc gia và đồng bào đi “học tập.” Ðó là giờ định mệnh của các nạn nhân mà họ không hề hay biết trước. Khi đến những địa điểm để chuẩn bị đi “học tập,” lúc màn đêm buông xuống, là những màn giết người tập thể ghê rợn xảy ra. Người ta tìm thấy rải rác khắp nơi những hầm chôn người nhiều nhất ở trường Trung Học Gia Hội, Chùa Tăng Quang Tự, Bãi dâu (30 hầm), và Lăng Tự Ðức (20 hầm).
Những xác đào lên đã cho thấy những người bạc phước ấy bị giết một cách vô cùng dã man như bị chặt đầu, chặt tay trước khi chôn, hoặc bị chôn sống trói cột lại từng chùm từ 10 đến 15 người xô xuống hầm rồi lấp đất lại.
Một trong những hình thức giết người ghê rợn của Cộng Sản được theo tiến trình như sau: Cộng Sản dặn một số người đào một cái hố với lý do cái hố sẽ là cái hầm núp tránh bom khi máy bay Mỹ và VNCH đến bỏ bom. Tin vào lời nói này, những nạn nhân đào cái hố đó. Ðêm đến, Cộng Sản trói hai tay các nạn nhân quặt ra đàng sau, dẫn tới cái hố mà sáng hôm đó các nạn nhân đã đào sẵn, để Ềtiết kiệmỂ đạn dược, Cộng Sản liền lấy xẻng đập vào đầu các nạn nhân, và mặc cho các nạn nhân còn sống hay không, chúng đạp các nạn nhân xuống những cái hố mà chính các nạn nhân đã đào, rồi họ lấy xẻng xúc đất vùi lấp các nạn nhân!
Trong các vụ chôn sống và sát hại có cả những người Tây Phương như hai vợ chồng bác sĩ Hort Gunther Krainich, bác sĩ Raimund Discher, và bác sĩ Alois Alterkoster. Những người này đến Việt Nam để giảng dạy hay để làm những việc nhân đạo, nhưng Cộng Sản cũng không nương tay.
IV Những Nạn Nhân Tết Mậu Thân Là Những Chiến Sĩ Vô Danh, Là Hy Lễ Cứu Giúp Cho Hàng Triệu Sinh Linh Miền Nam Việt Nam Thoát Chết Sau Năm 1975
Việc giết người cách dã man đối với những đồng bào vô tội không một tấc sắt trong tay, nhất là vụ sát hại những người Tây Phương làm việc nhân đạo đã gây nên một luồng căm phẫn khắp nơi trên thế giới. Các tờ báo lớn trên thế giới đã lên án kịch liệt, và gọi đây là một cuộc “tắm máu” của nhân loại (The human race bloodbath). Chính vì việc lên án này nên đã làm cho Cộng Sản Việt Nam chùn bước không dám giết người một cách thẳng tay khi chúng cưỡng chiếm được miền Nam năm 1975. Vì, khi nghe tin Nam Vang thất thủ, các ký giả ngoại quốc đã ví chế độ Pol Pot là chế độ diệt chủng và tắm máu như Cộng Sản Việt Nam làm trong năm Mậu Thân nên khi cưỡng chiếm được quyền lực vào cuối tháng 4, 1975, Cộng Sản Việt Nam cảm thấy nhột dạ. Một khía cạnh nào đó, những nạn nhân trong Tết Mậu Thân đã là những chiến sĩ vô danh, là lễ hy tế hy sinh thay cho hàng triệu con dân Việt Nam sau này. Sau năm 1975, thay vì giết người thẳng tay, Cộng Sản giết người cách gián tiếp, đày đọa hàng triệu người trong những nơi mà chúng gọi là “Trại Cải Tạo” để cho những người này chết dần mòn, vắt kiệt sức lực của họ để làm giàu cho tập đảng sắt máu của chúng. Hai hình thức giết người cũng ghê rợn và phi nhân không kém gì! Nhưng may mắn thay, thời thế thay đổi nên sau hơn một thập niên bị đày đọa, các chiến sĩ đó được Hoa Kỳ đón tiếp để sống cuộc đời còn lại, nhưng con cái họ có cơ may thăng tiến trong xã hội!
V Những Lý Do Giết Người Của CSVN
Tại sao CSVN lại giết người, nhất là giết người cách tập thể và một cách rất là dã man thô bạo? Có nhiều lý do và giả thuyết để cắt nghĩa cho việc này:
Thứ nhất, có người cho rằng các cán bộ lãnh đạo cục “R” được báo cáo người dân miền Nam rất say mê những lãnh tụ “cách mạng,” nhưng khi họ vào Thành Nội, không những dân chúng không reo hò đón mừng họ, dân chúng còn tỏ ra thờ ơ, có kẻ ghét cay ghét đắng quyết chống trả, vì thế các lãnh đạo mới bực mình nổi cơn sát sinh ra lệnh giết người tập thể để trả thù sự thờ ơ của quần chúng cũng như để thỏa mãn thú tính của chúng.
Thứ hai, giai đoạn này Cộng Sản còn đang say mê tin vào lý thuyết giai cấp vô sản nên giết người, nhất là giết người cách tập thể là để loại trừ những giai cấp “tư sản phong kiến” để tiến đến chỉ có giai cấp công nhân trong xã hội.
Thứ ba, giết người là để khủng bố tinh thần những ai chống đối lại họ, nhắn cho họ một tín hiệu liệu hồn mà theo chúng kẻo không sẽ phải chung số phận với những nạn nhân bị giết tập thể.
Thứ tư, giết người, nhất là giết tập thể với hình thức rất dã man thô bạo chỉ vì trong con người Cộng Sản mang bản chất phi nhân, hung bạo và chúng cần giết người để thỏa mãn thú tính đó. Chúng nó chính là một Ðổng Trác trong Tam Quốc Chí hay là một Lê Ngọa Triều của thời đại.
Lời Kết:
Mùa Xuân là sự hy vọng, là niềm vui. Mùa Xuân chân thật của dân tộc chỉ có thể đến với dân Việt Nam khi đất nước và dân tộc Việt Nam có một thể chế Nhân Bản – Dân Chủ – Pháp Trị để người dân được tự do, được cơm no áo ấm. Bao lâu còn Cộng Sản thì bấy lâu dân tộc Việt Nam không có hạnh phúc. Cộng Sản Việt Nam là hiện thân của phi nhân, của tàn bạo mà Mậu Thân chính là bằng chứng hùng hồn tố giác bản chất đó của chúng. Chúng ta không còn con đường nào khác là phải tranh đấu hết khả năng và bằng mọi biện pháp giải thể chế độ sắt máu này thì dân tộc và đất nước ta mới có ngày tươi sáng, mới hưởng được một mùa Xuân chân chính./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét