Người" đi tìm mẹ
Trịnh Kim Tiến - "Người" lầm lũi bước ra từ phủ Bến Thành, gương mặt em khắc lên sự mệt mỏi, ánh mắt em đờ đẫn như vô hồn. Dường như nếu ai đó nhìn thêm chút nữa, sẽ thấy những giọt nước đọng trên khóe mắt em, có thể trào ra bất chợt. Đằng sau em là mấy viên sai nha, với vẻ mặt hung dữ, họ áp tải cứ như thể rằng em là tên tội phạm nguy hiểm.
Một số người hiếu kì, đứng gần đó xì xầm: "Thằng nhỏ nhìn mặt mũi hiền lành tử tế thế kia, làm gì mà để đến nỗi bị bắt..???"
Một hai người khác gần đó hình như hiểu rõ mọi sự, họ cứ lắc đầu liên tục.
Một bà lượm nhặt ve chai đêm tò mò bước tới bên người đàn ông đang bĩu môi, lắc đầu: “Có chuyện gì vậy ông? - Thằng đó nó làm gì phạm pháp à, sao bị quan nha bắt?“.
Người đàn ông lại tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt rất bức xúc, ông gắt: "Nó có tội đi tìm mẹ, bà mẹ chúng nó chứ".
"Ủa! Ông nói gì kì vậy? Tìm mẹ???? Mà sao lại bị bắt?"
Người đàn ông lại tiếp tục trả lời với thái độ ngao ngán “Ai bảo nó đi tìm mẹ mà không xin phép quan phủ!”.
“Tìm mẹ mà cũng phải xin phép nữa sao? Gì mà lạ vậy??? Mà có vậy thì cũng làm gì đến mức mà họ phải áp tải cậu ta về thế kia?”
“Bà hỏi gì mà hỏi lắm thế??? Tôi không biết, bà tự ra đó mà hỏi”.
Nói xong người đàn ông quay lưng bỏ đi chỗ khác.
Bà lão vừa đi vừa lầm bầm “Lão già mắc dịch, hỏi có một tí, làm gì mà dữ vậy, mà sao lại có chuyện như thế nhỉ?”
Lúc bước ra khỏi phủ nha, điểm giờ cũng gần canh ngọ. Đường về khuya cứ hun hút, ánh đèn đêm leo lắt. Lặn lội từ xa lên đi tìm mẹ, "Người" phải nhờ người trông coi nhà cửa và trọ nhờ nhà người ta. Về đến nhà trọ, chỉ nhắm mắt được một chút, rồi lại trừng mắt lên, em nhìn ra xa xăm thốt lên: “Mẹ ơi, mẹ sao rồi?”.
Sáng sớm, lại có hai viên sai nha khác đến áp tải em đi. Em ngơ ngác hỏi: “Lại lên đó nữa hả mấy anh?”, rồi có lẽ cũng hiểu ra, em không hỏi thêm gì khác, chỉ lẳng lặng đi theo họ.
Ở phủ nha em hỏi nhiều lắm, hỏi suốt,hỏi hoài, nhưng hỏi gì thì cũng chỉ là “Các anh ơi mẹ em giờ sao rồi?” khiến cho mấy viên sai nha phát chán.
Các anh không trả lời, các anh nói đi tìm mẹ như vậy là sai rồi, phải xin phép, phải đăng kí. Không tuân thủ các quy đinh trên thì phạm luật, phải bị xử phạt, phải đóng án phí một triệu năm trăm quan tiền.
Các anh đưa cho tờ biên bản, bảo em đọc đi rồi kí vào. Rồi các anh áp tải như tội phạm về tận đến nhà: ”Khi nào có tiền thì mang lên đóng”.
Mẹ "Người" giờ không rõ sống chết ra sao. Mới có mười tám tuổi, em đã phải học để hiểu thế nào là luật.
Mẹ em không có tin tức gì, giờ ngôi nhà hai mẹ con ở cũng có thể bị phát mãi bất cứ lúc nào. Mẹ em có vay của người ta một số tiền lớn để có lộ phí đi ra phía Bắc, lo công chuyện. Mẹ đi đã bảy, tám tháng nay rồi. Vậy mà khi vừa mới về được nhà có mấy ngày, hai mẹ con vừa được gặp lại nhau thì mẹ lại mất tích.
Sự mất tích của mẹ em vô cùng bí ẩn, mẹ đi vào phủ nha hỏi thăm tin tức về mấy người bạn vô cớ bị bắt đi, rồi không ai thấy mẹ em ra nữa.
Em sợ lắm, sợ mẹ cũng như một số người khác mà em biết: lúc vào lành lặn, lúc ra thì chỉ còn là thây ma, một cái xác nằm yên tại đó, không nói được, không cười được, cũng không nghe được tiếng người thân gọi.
Nên em phải đi kiếm mẹ, có thế nào cũng phải kiếm cho ra mẹ, sống hay chết gì thì cũng muốn ôm lấy mẹ một lần, để cho thỏa cái tình mẫu tử xa cách xót xa. Nhưng điều mà em không ngờ tới là mình sẽ bị bắt.
Bây giờ biết phải làm sao đây? Không tìm thấy mẹ thì lo buồn lắm rồi, vậy mà còn phải đếm từng giờ để đợi ngày căn nhà bị thu mất. Gía của căn nhà gấp cả năm lần cái số tiền mà mẹ em đã vay người ta. Nhưng người đứng tên trên thủ tục là mẹ, giờ không tìm thấy mẹ, trên pháp lý thì cũng không thể giải quyết được. Như vậy, khi không tìm được mẹ đồng nghĩa với căn nhà của hai mẹ con cũng sẽ mất trắng luôn. Căn nhà đó là công sức cả cuộc đời của mẹ Người.
Cuộc đời của mẹ "Người" không được êm ấm, hạnh phúc như những người phụ nữ khác. Người đàn bà ấy đã trải qua biết bao mất mát đau thương, lừa lọc dối trá, khổ đau của số phận.
Nếu ai biết về bà, sẽ biết về những sự thật mà bà đã phải trải qua, cái sự thật đầy nước mắt và đau đớn mà đang bị nhiều kẻ cố tình hữu ý bôi nhọ, buông lời ác độc, thì sẽ hiểu, sẽ hiểu bà là con người thế nào?
Các anh sai nha ơi!
Các anh hãy cho em biết ''Người" đang ở đâu? Các anh hãy trả mẹ cho em. "Người "có mẹ, các anh cũng có mẹ. Các anh hiểu mà, các anh đừng để một thằng nhỏ mới mười tám tuổi đầu phải thiếu đi tình thương của mẹ nó.
Mọi người ơi! hãy giúp "Người" tìm mẹ, đừng để em phải một mình đơn độc như thế.
Hãy cho em được quyền làm con, hãy để "Người" được làm Người!
. Bookmark the permalink.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét