10 tháng 11, 2011

Đọc Trần Mạnh Hảo: “Sự mặc khải của Thi Ca.”

Đọc Trần Mạnh Hảo: “Sự mặc khải của Thi Ca.”

Le Nguyen (danlambao) Trước khi đi vào nội dung của bài viết, xin nói rõ người viết không quen cũng như chưa từng gặp ông Trần Mạnh Hảo, chỉ biết ông qua tác phẩm Ly Thân trên dưới hai mươi năm về trước, thời tổng bí thư Nguyễn Văn Linh “nói và làm” (NVL), cởi trói văn nghệ (tư tưởng) làm như văn nghệ sĩ của nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam giống như gà vịt, ngan ngỗng, trâu bò, lợn không bằng, muốn trói lúc nào thì trói, muốn cởi lúc nào thì cởi. Thời đó, ngoài ông Trần Mạnh Hảo “Ly Thân” còn có Dương Thu Hương với "Những Thiên Đường Mù", Nguyễn Huy Thiệp với "Kiếm sắc", Phùng Gia Lộc với "Cái Đêm Hôm Ấy Đêm Gì?", Bảo Ninh với "Nỗi Buồn Chiến Tranh"... tất cả theo thời gian lặng lẽ chìm vào quên lãng.

Bẳng đi một thời gian khá lâu, tên Trần Mạnh Hảo cùng với những tên tuổi của thời Nguyễn Văn Linh “cởi trói tư tưởng” gây ấn tượng sâu đậm trong lòng bạn đọc không còn đọng lại trong tâm trí của người viết nữa. Thế rồi, khúc quanh lịch sử lại mở ra, hàng loạt sự kiện ngang ngược của bành trướng phương Bắc khiến những người con yêu của tổ quốc rầm rập xuống đường phản đối, bị nhà nước này, nhà nước dân chủ vạn lần hơn đạp vào mặt, bắt giữ và Trần Mạnh Hảo lên tiếng nói hộ cho những anh chị em yêu nước bị bắt qua bài thơ “Tôi Yêu Tổ Quốc Mà Tôi Bị Bắt” đã chạm vào trái tim, đã truyền lửa làm cho người viết, có thể còn nhiều người khác nữa xúc động, nằng nặng bên lòng một nỗi đau. 

Từ đó, người viết bắt đầu chú ý đến các bài viết gần đây của Trần Mạnh Hảo từ thơ văn, phê bình văn học, phê bình các bài viết giới thiệu về “tài” thơ của Trần Gia Thái, phê bình các tác phẩm “nặng ký” được đề nghị dự giải thưởng nhà nước, giải thưởng Hồ Chí Minh, rồi đọc cả những bài phê bình phản phê bình của Trần Mạnh Hảo, của Nguyễn Sỹ Đại và một số bài không rõ nguồn gốc, chữ của nhà nước hay sử dụng cho mọi vấn đề nhạy cảm lẫn không nhạy cảm! Thật lòng mà nói, người viết cũng không quan tâm đến lời qua tiếng lại của những người làm văn chương chữ nghĩa trong nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam vì không hứng thú, vì cảm nhận một điều “văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị” võ thuật có thể phân cao thấp nhưng văn chương thật sự là “văn” có thể hay với người này nhưng lại dở đối với người kia là chuyện thường, khó bàn cãi hay nhất hay dở nhất, hay dở tùy theo cảm nhận của mỗi người. 

Cứ như thế, mãi cho đến khi đọc được bài “Sự Mặc Khải Của Thi Ca” của Trần Mạnh Hảo, người viết bất chợt nhận ra nhiều điều thú vị trong bài viết và hiểu ra tại sao có nhiều kẻ đeo mạng che mặt kiểu Hồi Giáo tấn công mà không dám trực diện, sòng phẳng tranh biện với Trần Mạnh Hảo? 

Chính qua bài “Sự Mặc Khải Của Thi Ca”, người viết bắt gặp kiến thức sâu, rộng ở tầm cao của Trần Mạnh Hảo, chứng tỏ ông là người chịu khó đọc, học nhiều và tiêu hóa được những gì ông đọc, học. Đặc biệt là biết gạn đục khơi trong những tinh hoa của các nền văn minh nhân loại từ đông sang tây, từ cổ đến trung, cận đại mà ông đã tiếp cận, để làm nền cho bài viết với các luận chứng, từ các mẫu thần thoại, tư tưởng, triết học của các nhà tư tưởng, triết gia Hy Lạp như Aristotle, socrates, Plato... cái nôi hình thành nền văn minh tây phương đương đại, cùng với những nét đẹp tôn giáo của Phật, Chúa, Nho, Lão hoà quyện với con người, nếp sống, tinh thần Việt suốt chiều dài lịch sử dân tộc tương tác với thi ca, làm nên thi ca giúp đời sống loài người thăng hoa. 

Ấn tượng nhất vẫn là việc Trần Mạnh Hảo được giáo dục, được lớn lên trong môi trường xã hội chủ nghĩa, được nhồi nhét, thấm nhuần tư tưởng Marx-Lenin, satlin, Mao, Hồ vĩ đại, được giới thiệu “thiên tài” thơ Hồ Chí Minh, được học “bên ni biên giới là nhà, bên kia biên giới cũng là quê hương” của “thi hào” Tố Hữu nhưng tuyệt nhiên trong bài viết “Sự Mặc Khải Của Thi Ca” Trần Mạnh Hảo không giới thiệu, không nhắc một giòng nào về tư tưởng một thời được nhân loại và một số người cho đến bây giờ vẫn tung hô, ca ngợi là đỉnh cao trí tuệ của loài người! 

Không những thế “Sự Mặc Khải Của Thi Ca” sử dụng nhiều luận chứng tư tưởng triết học, tôn giáo, đạo sống, đạo làm người tác động hình thành, liên hệ đến thi ca nhưng không vì thế làm cho bài viết khô khan, khó hiểu, bí hiểm, huyền bí như nhiều tác giả khác viết về tư tưởng, triết học, tôn giáo và, nó dù được sử dụng ngôn ngữ giản dị, bình dân của cuộc sống đời thường, vẫn giữ được nét lả lướt, ẻo lả, phong lưu, lãng mạn của một bản văn đẹp, hấp dẫn bạn đọc không giống những lời gay gắt, đanh thép, máu lửa trong các bài phê bình văn học vốn có của Trần Mạnh Hảo như đoạn văn sau: “Nếu triết học đi tìm sự khôn ngoan, tôn giáo đi tìm thần linh thì thi ca đi tìm cái Đẹp. Chiến tranh, cuồng tín, dịch bệnh, thiên tai… hàng mấy nghìn năm qua đã đe dọa cái Đẹp của con người bằng sự dung tục hóa, bằng lòng tham và thù hận, nhưng không tước đọat được niềm mộng mơ đầy thi vị của nhân loại.”(*) 

Đọc Trần Mạnh Hảo “Sự Mặc Khải của Thi Ca” giúp cho người viết hiểu tại sao ông gay gắt, phẫn nộ lẫn nghiêm khắc khi phê phán một số tác phẩm văn học của nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, vì ông tiếp cận với nhiều giòng tư tưởng đẹp, những tinh hoa của nhiều nền văn minh nhân loại nên ông nhận ra văn học nước nhà và các văn nhân, thi, nghệ sĩ không phải tất cả đều bất tài nhưng phải sáng tác theo đơn đặt hàng, phải viết theo quan điểm, lập trường của đảng nên sản sinh ra loại văn học nghệ thuật minh họa, môt thứ văn học nghệ thuật đồng phục ù lì, lạc hậu quá xa, so với mặt bằng văn học chung của nhân loại, khó có tác phẩm vượt ra biển lớn, vươn lên ngang tầm thời đại như loa đài nhà nước thường rêu rao, cường điệu và mơ ước. Do đó, với một người có tâm, có tầm không cho phép Trần Mạnh Hảo nhắm mắt làm ngơ trước các ông bà “tờ sờ” làm văn học, làm giáo dục dẫn dắt thế hệ trẻ sa xuống vũng lầy tư tưởng với những “trò lố” của văn học và văn chương Việt nam hiện nay, dù biết rằng một cánh én không làm nỗi mùa xuân nhưng cũng báo hiệu được mùa xuân sẽ đến. 

Thế có bao nhiêu người trong giòng văn học đồng phục, minh họa của nhà nước xã hội chủ nghĩa lắng nghe tiếng kêu đơn độc, lạc lõng của Trần Mạnh Hảo để đồng cảm, để nhận ra tầm quan trọng của chữ nghĩa đáng báo động, được gọi là văn học nghệ thuật của Việt Nam hiện nay? 

Dường như có rất ít người làm công việc sáng tác nghệ thuật, hòa vào nhịp đập của trái tim, thẩm thấu vào tầm tư tưởng văn học của Trần Mạnh Hảo. Có lẽ, một số nhỏ chỉ ở mức cổ động viên ủng hộ các bài thơ văn, phê bình và đa phần còn lại không ủng hộ, thậm chí chống đối những bài viết phê bình thật, trực diện thẳng lòng với những tác phẩm “thường thường bậc trung, hoặc dở” vốn có của nó mang mà Trần Mạnh Hảo không ngần ngại đụng chạm, chỉ ra. 

Qua bài viết “Sự Mặc Khải Của Thi Ca” không khó để chúng ta hiểu, tại sao có nhiều kẻ đeo mạng che mặt kiểu Hồi Giáo phản bác, tấn công Trần Mạnh Hảo điên cuồng, với nhiều chiêu thức, mưu mô, thủ đoạn thuộc sở trường đã đưa họ lên chức vụ chức danh, học hàm học vị của đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam và trong đám lúc nhúc “tờ sờ” tốt nghiệp lý luận chính trị, triết học Marx- Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh theo hệ chính quy lẫn hệ tại chức làm sao đủ kiến thức sâu, rộng, cao để tranh luận sòng phẳng với Trần Mạnh Hảo nên họ chọn hai cách: một là đeo mạng che mặt tranh luận; hai là sử dụng quyền lực chính trị răn đe, bịt mồm Trần Mạnh Hảo như họ đã từng dùng hai bao cao su đã qua sử dụng, gán ghép âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân, đối với tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ. 

Mặt khác hệ thống khoa học chính trị, lý luận Marx- Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh của trường đảng cao cấp Nguyễn Ái Quốc trước kia hoặc Học Viện chính trị, hành chánh quốc gia Hồ Chí Minh hiện nay đã lộ ra nhiều lỗ hỏng, khiếm khuyết lẫn hoang tưởng, không khó để cho Trần Mạnh Hảo và vô số người bẻ gãy lý luận, triết luận tưởng như khoa học nhưng thật ra phản khoa học của tư tưởng, triết học Marx-Lenin. Thế cho nên, các ông bà tờ sờ tốt nghiệp trường đảng hoặc học viện chính trị quốc gia như tên gọi hiện nay, nếu sự học của họ bị cho là “ngụy thuyết, ngụy luận” vô giá trị trong đời sống chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội thực tiễn thì các ông bà tờ sờ này có khác chi các anh chị nông dân, công nhân, có khác chăng là hiền lành, chất phát với độc ác, gian manh có từ trong bản chất của chính nó. 

Thế thì, chuyện có nhiều kẻ đeo mạng che mặt Hồi Giáo chống Trần Mạnh Hảo điên cuồng vào những chuyện tủn mủn, vụn vặt không dính dáng nhiều đến chuyện văn chương chữ nghĩa cũng là điều dễ hiểu, bởi nếu đối mặt tranh biện sòng phẳng nhở ra Trần Mạnh Hảo bắt mạch, điểm mặt sẽ lồi ra vô số bệnh, còn chi danh giá lúc nhúc tờ sờ, chi bằng đeo mạng che mặt, giả danh quần chúng tự phát là nơi trú ẩn an toàn cho các tờ sờ của học viện lý luận chính trị cao cấp trường đảng, học viện chính trị, hành chánh quốc gia Hố Chí Minh. 

Đọc “Sự Mặc Khải Của Thi Ca” kết nối với những bài viết rải rác đó đây mới thấy được cái tâm lẫn cái tầm của Trần Mạnh Hảo đáng trân quý. Nói thế, không có nghĩa những cá nhân làm công việc sáng tác văn học nghệ thuật trong nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, không có tâm lẫn tầm như Trần Mạnh Hảo. Có thể, những người như thế không phải là ít nhưng chỉ khác nhau ở chỗ, họ thiếu cái dũng của Trần Mạnh Hảo “đâm mấy thằng gian bút chẳng tà.” Họ an phận, họ nhắm mắt bịt tai trước cái xấu và cái ác. Chừng nào những văn nhân, nghệ sĩ sáng tác có tâm, có tầm vượt lên nỗi sợ đứng lên phá đổ nền văn học đồng phục, minh họa cùng nhau dựng lại nền văn học nước nhà vươn lên ngang tầm thời đại.... bao giờ... đến bao giờ? 




Chú thích: 

(*) Sự Mặc Khải Của thi Ca của Trần Mạnh Hảo. 

. Bookmark the permalink.

8 Responses to Đọc Trần Mạnh Hảo: “Sự mặc khải của Thi Ca.”

  1. Nặc danh says:
    Ngày xưa đảng nghèo , đảng làm đủ thứ nghề để kiếm sống , làm gì cũng khó, đảng chấp nhận nướng dân làm tiền đồn cho phe XHCN , đảng sống khỏe mấy chục năm,
    Giờ đảng giàu ,có của ăn của để rồi , đảng học Mỹ để nghiên cứu cách kiểm soát mọi ý nghĩ của dân , đảng phát triển thành công một hệ thống máy móc mà các đảng trưởng từ cấp xã chỉ cần ngồi trước cái máy đó ,ngồi một chỗ có thể thấy rõ tư tưởng phản động từ chỗ nào phát ra trong địa bàn mình, sau đó alô cho công an qua bắt liền .
    Thời kỳ đầu , khi máy mới nhập về , máy bị cháy hoài vì chạy quá tải , sau đó phải nâng cấp mấy lần, đảng cũng tốn bộn tiền .
    Cạnh đó là việc nhà giam không đủ chỗ nhốt .Đảng mấy lần nâng cấp tất cả trại tù lớn nhỏ trong cả nước vậy mà vẫn không đủ chỗ nhốt .Sau đó đảng nghĩ ra việc xã hội hóa việc nhốt tù nhân, thế là sau đó nhiều đảng viên ra mở công ty riêng, xây cất nhà tù tư nhân, hợp đồng nhốt tù cho đảng , sau đó có hàng loạt nhà tù tư nhân ra đời , đảng cũng đỡ phải nặng gánh coi tù, các đảng viên nhờ đó đời sống càng thêm ổn định , thu nhập cũng cao .
    Tuy nhiên sau này , có du khách đến VN phàn nàn là sao độ này dân VN đi đâu mà phố xá vắng quá , đảng nói giờ tuy dân ít nhưng mà chất lượng cao lắm, từ suy nghĩ đến nói và làm ổn định lắm , giống nhau lắm .Du khách khen, phải công nhận giờ đường phố không còn thấy nhiều CA như hồi xưa nữa , sạch và dễ chịu thiệt !!!
  2. Nặc danh says:
    Nhiều người hiện nay thực sự không hiểu ông Trần Mạnh Hảo là ai. Bởi đã có thời ông viết bài đánh lại mọi nhà văn có khuynh hướng đổi mới, như Nguyễn Huy Thiệp, như Nguyễn Quang Thiều... Ông đã lớn tiếng bảo vệ Đảng, bảo vệ nền văn nghệ của Đảng. Đã có thời người ta tránh xa ông vì ông đỏ một cách hung dữ. Nay người ta lại xa lánh ông vì ông đổi màu một cách quá nhanh. Chúng ta hãy cùng nhớ lại trường hợp nhà văn Vũ Bằng. Một thời ngoài Bắc người ta chửi Vũ Bằng như một tên ăn chơi đàng điếm, liếm gót thực dân... người ta cấm tác phẩm của Vũ Bằng, cả ngoài xã hội và trong trường học, thế mà cuối cùng ông Vũ Bằng lại là tình báo của cộng sản nằm vùng. Khi nghe tin này, một nhà phê bình văn học có tiếng trong đội ''đầu gấu lý luận'' chuyên bảo vệ đảng, còn phải thốt lên: cộng sản nhiều trò quá. Vậy ta phải, và ta nên giữa khoảng cách với con người hay ''phản'' như ông Trần Mạnh Hảo. Xin lỗi tác giả của ''phản thơ'', ''phản phê bình'' Trần Mạnh Hảo nhé. Chúng tôi tôn trọng những gì ông viết, nhưng không thể tin ông.
  3. nguoi tu luong tam says:
    Khi tiếm quyền lãnh đạo chính quyền độc tài độc đảng Việt Nam đã làm thui chột sự phát triển của dân tộc Việt,đặc biệt trong lĩnh vực văn học,thơ ca.Chẳng có tác phẩm nào ra hồn.Thực tế đã minh chứng qua mấy chục năm qua.
  4. Tâynam says:
    Tôi có ý kiến :
    -Các nhà thơ ca văn nghệ sáng tác các tác phẫm nghệ thuật, nên làm hai bản thảo : một bản thảo nạp cơ quan TTVH để xin xuất bản, một bản thảo đưa ra hải ngoại cho nhà xuất bản hải ngoại.
    -Nếu trong nước không cho phép, bật đèn cho hải ngoại in ấn.
    Lúc bấy giờ sẽ có nhiều tác phẫm chọn lựa, phê bình. Và biết tài năng.
  5. Nặc danh says:
    Hoan hô Ông Trần mạnh Hảo ! Xin ông tiếp tục vạch mặt bọn lưu manh,hèn nhát trong cái đội ngũ gọi là "văn nghệ sĩ lề phải" nước ta!
  6. Nặc danh says:
    Bản chất của chế độ cs là tạo ra sự nghi kỵ lẫn nhau. Đừng nói chi ngoài xã hội mà trong một gia đình, giữa cha mẹ và con cái, giữa anh chị em ruột thịt chưa chắc đã tin nhau. Vì vậy với câu hỏi của nặc danh 23:31, Trần Mạnh Hảo là ai thì cũng dễ hiểu thôi.
    Và hay hơn hết là chúng ta nên chấp nhận con người hiện tại của Trần Mạnh Hảo còn quá khứ và tương lai nên để lại sau này cho lịch sử làm cái công việc đó. Bởi hiện tại ông Trần Mạnh Hảo đã thừa dũng khí khi dám phê phán cái tài bưng bợ của các ông tờ sờ gì đó cũng đáng được trân trọng còn hơn một số người vỗ ngực xưng tên giáo sư này nọ chỉ biết vuốt đuôi.
    36 năm năm nay tui là thằng dốt một phần vì không có tiền để mua sách đọc một phần vì không ngửi được cái mùi văn chương 'ơn đảng ơn bác'. Đọc vài biết của Trần Mạnh Hảo, tôi cũng đồng ý với tác giả Lê Nguyễn (?) là ông TMH đã tự mình tẩy não được cái tư tưởng HCM vĩ đại ăn sâu trong hầu hết các nhà văn nhà thơ cùng thời với tác giả.
  7. DÂN VIỆT says:
    ÂN VÂNG ĐÚNG LÀ CÓ NHỮNG CON CẪU SŨA RẰNG :TRÂN MẠNH HÃO BẤT MÃN ,HẰN HỌC ,CHỐNG PHÁ CM ...VÂNG VĂN HỌC NŨỚC NHÀ CẦN NHỮNG TRÂN MẠNH HÃO ***
  8. TAM THANH says:
    THIÊN ĐƯỜNG & ĐỊA NGỤC
    *
    Chủ nghĩa thiên đường xã hội đây
    Cớ chi cứ nghĩ chỗ đoạ đày
    Kẻ vượt đường rừng sang đất THÁI
    Người lén lên tàu quá cảng tây
    Độc lập tự do mò chưa thấy
    Vẫn còn lơ lững ngự trên mây
    Hoả lò địa ngục luôn rộng mở
    Đảng sẽ gông xiềng hết bọn bây
    *
    Khi liềm bất lực chặt dân đen
    Là lúc búa phang tắt lửa rèn
    Sao vàng không đính trên nền máu
    Nhân quyền dân chủ ắt vùng lên
    *
    TÂM THANH

Leave a Reply

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét