22 tháng 11, 2011

Gối lụa


                                                                                 Gối lụa

 _______________________________________
 
Lời tựa

" Gối lụa " lấy ý từ câu thơ " Gối lụa không mềm bằng gối tay anh " đánh dấu mối tình đầu của chàng sinh viên tên Quá Khứ và cô gái cùng trường tên Tình, của thời 33 năm về trước. Từ khi vượt biển Đông tìm Tự Do, họ đã lạc mất nhau, sau 33 năm lưu vong tại hải ngoại, bất thình lình anh tìm lại người yêu xưa của mình, qua các bài viết nàng đăng trong các webs tại hải ngoại, chàng tìm đọc, tìm thấy nỗi u uẩn, vấn vương khó phai về mối tình đầu dang dở, với anh ! Chàng sinh viên xưa kia nay là một bác sĩ thành danh, anh xúc động, ngỡ ngàng rằng: cô nhà văn nữ này chính là người tình cũ, mà chàng đã ra công tìm kiếm, hóa ra cô vẫn không ngừng tưởng nhớ đến tình yêu đầu với chàng thời còn đi học. Vậy mà bao nhiêu lâu chàng tưởng, nàng đã quên mình rồi. Tình yêu xưa bỗng sống dậy mãnh liệt hơn. Trái ngang hơn. Thúc giục anh lục xục trong net tìm ra địa chỉ, số phôn, chỗ nàng cư ngụ và bạo dạn gọi sang nhà tìm em.

 Tuy họ nay là hai người lớn, trưởng thành, nhưng hình như họ cũng còn yêu nhau tha thiết lắm. Không thế phủ nhận rằng họ trân quý cái Quá Khứ của một mối tình đầu đời duy nhất. Người ta có thể ngăn cấm mình việc gì đó, nhưng không thể cấm cản mình ôm một Quá Khứ mang theo, vì cái gì đầu đời đều vô giá. Người phối ngẫu không có quyền ghen với cái Quá Khứ của vợ, của chồng. Vì nó đã thuộc về Quá Khứ, trước khi lên xe hoa.
 Nhưng hai người, nay tìm gặp lại nhau, họ chỉ hoà thuận vui vẻ được vài bữa thì câu chuyện lại bị quay về với câu hỏi - Tại sao - Nếu mà ngày xưa em, anh mình làm như thế thì đâu đã mất nhau, để giờ phải khổ thế này ! phải chịu đựng xa nhau như thế này ? Mỗi người mỗi đời như thế này ? Ngày xưa vì hoàn cảnh tỵ nạn của hai đứa mình nghèo, phương tiện thiếu thốn, hoàn cảnh khó khăn, khoảng cách xa nhau quá xa, nên mình đã lỡ đánh mất nhau, nhưng nay mình đạt hết tất cả rồi, nhưng sao khoảng cách của vũ trụ vẫn còn thăm thẳm không bao giờ vói tới ? Tại sao ?? Có phải khoảng cách của không gian là trở ngại hay là khoảng cách của tâm hồn, hay tiếng nói của Lương tâm làm chướng ngại ngăn cách không cho mình đến với nhau ? v..v.

Đó là những lời trách cứ nhau không thể nào tránh khỏi. Dĩ nhiên thôi, vì họ mất nhau tức tưởi quá mà. Họ không muốn đỗ thừa cho Định Mệnh an bày, họ lục lạo trong ký ức tìm những kỷ niệm vàng son bên nhau, và rồi vì xa nhau quá, vì còn yêu nhau quá, tiếc nuối quá khứ quá, họ còn có cách duy nhất: Trách cứ nhau và đặt những câu hỏi bằng hai chữ " Tại sao ", mà cả hai người không thể nào trả lời nổi. Và họ giận nhau. Họ mất nhau lần thứ nhất, sau 33 năm, họ mất nhau lần thứ hai. Có lẽ định mệnh đã khiến họ mất nhau vĩnh viễn.
- Tại sao ngày xưa vào lứa tuổi đôi mươi, hai đứa mình yêu nhau cuồng nhiệt nhất của tuổi trẻ, hai đứa đã dọ dẫm đi vào đường tình ái với những khám phá rụt rè và hết sức ngây thơ, ngây thơ trong tình yêu, ngây thơ trong tình dục. Ngượng ngùng trong những khám phá ngất ngây thời mới lớn. Nụ hôn trao nhau đắm đuối. Vòng tay xoắn chặt vào nhau, em như muốn hiến dâng trọn đời con gái cho người mình yêu, em muốn anh phải cưới em, em muốn mình thành vợ chồng, thì...anh, cậu con trai mới lớn, chưa chững chạc trong trường đời, chưa trưởng thành trong tình yêu, chới với, đi nói với em một câu làm em nhớ mãi " đừng ép tui cưới, tui sẽ không cưới đâu đó"...Tuy yêu nhau tha thiết đến dại khờ nhưng câu nói bất hủ của người yêu ngờ đâu đã ghim sâu trong tâm khảm, em chờ đến cuộc đổi đời - nếu tình thế thay đổi em sẽ đi lấy chồng thì anh đừng có tiếc ! Vâng anh ơi, con gái khi yêu ai nó yêu dai lắm và nó cũng thù dai thế đấy anh ạ. Em trả thù anh - vì một câu nói thiếu suy nghĩ. 
  
                                          oo00oo 
Phần một
___________________________________________________________

Hình như là định mệnh

Rốt cuộc rồi Tình cũng phải đành chấp nhận định mệnh, chấp nhận mình vốn có tính đa cảm và lãng mạn, vì nếu không có sự liên kết giữa tình yêu lãng mạn và văn chương nghệ thuật thì làm sao Tình sống đến giờ phút này. Tình yêu như hơi thở cần để sống và văn chương là nhịp cầu cảm thông giữa người viết và người đọc. Qua truyện, những nhân vật bỗng nhiên trở nên linh động tùy theo lúc, tùy theo mùa, tùy theo cảm xúc khác nhau. Tâm tình tác giả chắc chắn sẽ thay đổi như vó câu cửa sổ của thời gian, vậy những nhân vật dưới ngòi bút của tôi cũng vì thế mà đổi thay theo ư ??
 
Nếu một ngày nào đó người ta đem Đời viết thành Truyện ? Viết hoài thì chữ có hao mòn đi không ? Một mai hao mòn chữ nghĩa, thì đời có vì thế mà chấm dứt khổ đau hơn ?

Trong tiểu thuyết Gối Lụa, nếu hai người không còn cơ hội nào gặp nhau như lần này, thì Tình cứ tiếp tục nuôi hy vọng, lóng ngóng chờ gặp Quá Khứ ở một phi trường quốc tế nào đó trên trái đất này, để gặp anh giây phút ngắn ngủi, thấy anh bên cạnh vợ con, chắc chắn khi lên phi cơ nàng sẽ ngồi khóc, và trong tâm tưởng câu nói của Quá Khứ năm xưa sẽ làm nàng khóc suốt đời. Có lẽ đến khi xuống mộ phần trái tim mình vẫn chưa bình an. Nay nhờ tìm ra nhau, anh đã giải thích cho người yêu hiểu rõ hoàn cảnh khi mới đến bờ tự do còn khó khăn đủ mọi vấn đề của người ở bước đầu định cư ( pháp lý, ngôn ngữ, việc làm, chỗ ở ….) thì nàng đã theo chồng khi mình còn trong thời vàng son của một người con gái. Tình cho rằng: ngày xưa nàng được nhiều người yêu chuộng, có người sẵn sàng làm lễ cưới, lấy họ, nàng sẽ có tất cả, nhưng nàng đã gạt bỏ hết tất cả để chọn anh thôi. Nhưng người yêu thì biền biệt (mà sau này mới hiểu tại sao).

Định mệnh đã khiến xuôi họ gặp gỡ, quen nhau và yêu nhau, rồi chính định mệnh khiến họ mất nhau - mất thật tức tưởi, trong nhớ mong trách cứ. Khi tìm gặp lại nhau rồi, tóc đã đổi màu, có phải đây là cơ hội cuối cùng để họ hiểu nhau hơn xưa ? Còn trách nhau nữa không hay hãy dùng thời gian còn lại này để thông cảm, tha thứ, vuốt ve khổ đau chịu đựng của nhau, để hai tâm hồn từ nay được sống bình yên. Thời gian còn lại quá ngắn để tha thứ và thông cảm cho nhau hơn là trách cứ để rồi suốt đời ăn năn, e rằng quá muộn.

Thật, đời có những lúc tựa như một giấc mơ, Quá Khứ ơi, anh hiện về thật bất ngờ, làm cho Tình sống trong hiện thực nhưng tựa như giấc chiêm bao. Nắng tháng Tám vẫn bình thản phơi mình ngoài hiên, còn Tình, có bình yên thật sự ?

Truyện tiểu thuyết " Gối Lụa " là truyện kèm hư cấu với tình tiết lãng mạn nhưng không kém phần bi ai của một đôi tình nhân yêu nhau khi còn rất trẻ, vụng về trong tình yêu, rổi vì hoàn cảnh đất nước loạn ly, khiến mối tình đầu đời học trò của họ dang dở, hai kẻ yêu nhau phải xa lìa, xa xứ, đánh mất nhau cả 33 năm trời - 33 năm của tuổi trẻ, nay hai người mới tìm lại được nhau. Người yêu xưa, kỷ niệm cũ, tình yêu còn nồng nàn dành cho nhau, nhưng:


Quá Khứ ơi,
tiếc thương chi,
quá khứ đã muộn màng,
bởi đôi ta
hai kẻ đã sang ngang

Ngày xưa khi còn yêu nhau, trong căn nhà trọ, chàng chăm sóc người yêu khi cô nàng sốt vì cảm lạnh anh thức cả đêm canh lửa để cho nàng được ấm và nằm đưa tay mình cho người yêu gối đầu, chờ em ngủ say anh vẫn chưa dám rụt tay về sợ em mất giấc ngủ. Bên hơi ấm của da thịt người yêu, anh đùa nhẹ “ Nhờ bệnh, mà em đã chọn tay anh làm gối cho cuộc tình đầu“ và chàng nhớ mãi câu nàng nũng nịu nói " Gối lụa không mềm bằng gối tay anh ". Từ câu nói của tác giả vô danh nào đó, mới nẩy sinh ra tựa cuốn sách này " Gối Lụa " để cống hiến mối tình đầu đời của những đôi tình nhân yêu nhau trong tiếc nuối.

Tình cảm ơn anh vì lúc nằm gối đầu bên anh, anh dí tay vào mũi Tình chế giễu:
 - Mình phải chờ tới ngày cưới Tình Ơi...
Nhưng tiếc thay ngày cưới của họ không bao giờ tới, sống trong những giây phút chờ đợi nhớ thương trên vùng Bắc Âu, Tình đã chiến đấu gian khổ với môi trường xã hội thác loạn xô bồ mới, với học đường, nhất là chiến đấu với bản thân mình để gìn giữ cho anh. Chờ ngày làm đám cưới, Tình đau buồn bước lên xe hoa với một người đàn ông khác, hình ảnh của người tình xưa, của Quá Khứ chợt như ẩn như hiện mỗi khi nghe sóng vỗ rì rào. Cho đến một ngày kia...

Phần hai

Quá Khứ đã qua sao Tình còn vẫy gọi

Tình mới từ Frankfurt về, nàng tham dự cuộc biểu tình chống đảng csVN đang bán nước cho Tàu cộng. Chuyến về trễ hơn dự tính cả tiếng. Lần này cô không tự lái xe mà đi xe lửa chung với mấy người bạn, trên đường về xe lửa bị hư, tự dưng cửa xe lửa không mở tự động được nữa, hành khách sợ trễ chuyến xe về nhà nên ai nấy nhốn nháo chạy tới chạy lui.
Cô Tình ngồi chung với phái đoàn đi biểu tình, nghĩ thầm: giả như xe bị hư rồi bốc cháy, hành khách chết ngộp, cửa thì mở không được, nghĩ tới chuyện tiểu thuyết Hi, I am here, có nhân vật nữ mang tên Bỗng Nhiên gặp tai nạn và qua đời trước khi gặp lại người yêu, nỗi buồn tự dưng xâm chiếm tâm hồn cô, Tình chợt sợ mình chết trước khi gặp lại người yêu sau bao nhiêu năm xa cách. Sợ bao ước mơ sẽ mong manh như tơ khói. Từ lúc liên lạc với người yêu xưa sau 33 năm, Tình sống vật vờ như say. Xưa nay Tình cứ ngỡ lấy chồng rồi thì coi như đời mình trôi theo dòng đời cơm áo.
 
Đời sống thường đã rất bận rộn, suy tư nhiều về quê hương, về thân phận con người, về hạnh phúc lứa đôi, về tình yêu...Nay người yêu xưa, anh Quá Khứ bỗng xuất hiện trong đời nàng một lần nữa, bất ngờ như một giấc mơ, bất ngờ như một cơn mưa ngang buổi sáng, mạnh mẽ như một cơn giông tố bất ngờ không hẹn ngày giờ. Đời nàng bỗng có thêm một niềm vui mới, đồng thời nó như một gánh nặng đè nặng trong tim, một ẩn sầu trong tâm tư. Chở thêm một Quá Khứ vui buồn lẫn lộn ngày xưa khi hai người còn rất trẻ, còn rất yêu nhau, nhưng vì số phận họ phải xa nhau, và họ đã mất nhau. Đời sống nội tâm của Tình thường đã bận nay càng dồn dập hơn trước. Nhiều lúc nàng lặng lẽ nhìn qua bên kia đồi và hỏi: bên-kia-đời-không-có-em, có-gì-vui-không-anh ?

Tháng Tám vừa qua, hôm mới từ Paris về, đang khiêng valise vào nhà, bỗng nghe điện thoại trong phòng khách reo vang, Tình vội chạy tới nhấc máy, thản nhiên nói Allô, tưởng là một trong những bạn của mình gọi, nào ngờ, bên kia đầu dây kia có giọng hỏi rất khẽ nhẹ nhàng nhưng trầm ấm:

- Có phải nhà của cô Tình đấy không ạ ?

Ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời:

- Dạ thưa đúng, xin lỗi anh là ai ?

Bên kia đầu dây, giọng người đàn ông nghe khẽ hơn, người ấy có vẽ đè nén xúc động:

- Quá Khứ đây...

Không nghe tiếng nàng trả lời, tưởng rằng bên kia đầu dây nàng chưa nghe rõ, người ấy nhắc lại lần nữa:

- Anh đây. Từ Quá Khứ, Tình còn nhớ anh không ?

Ngỡ ngàng, Tình lặng người trong giây phút, Tình thấy như có một cái gì xa vắng lắm, xưa lắm, như tiếng gọi từ cõi nào vọng về, mơ hồ, thân thương nhưng xa lạ, chân nàng đứng không muốn vững, chồng của Tình đang đứng kế bên đưa mắt như dọ hỏi " Người khách lạ ấy tìm ai thế hở em ?". Cô Tình thấy phòng khách bỗng quay quay chòng chành. Cố trấn tỉnh tinh thần, giọng Tình lấp bấp:

- Anh...Quá Khứ ! Ôi, bất ngờ quá ! Bất ngờ quá !

Và nàng nghẹn ngào im lặng trong điện thoại, bên kia đầu dây người ấy cũng im lặng. Cả hai không nhớ là mình đã trao đổi với nhau những câu gì. Khi có quá nhiều điều để nói thì họ lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nhưng họ đã nhận ra giọng nói thân thương của nhau. Giờ đây khi ngồi viết những dòng chữ này gửi cho anh, Tình hồi tưởng lại ngày xa xưa, khi cả hai còn rất trẻ, sau khi đến bờ tự do, nàng cũng từng làm động tác này, viết thư gửi về một nơi nào đó có người mình yêu đang ở, xa rất xa, một nơi nào đó trên vũ trụ này. Mỹ quốc.

Viết đến đây, tự dưng giọt nước mắt lăn dài xuống má, mắt nàng nhòa lệ,

Quá Khứ ơi
tiếc thương chi,
quá khứ đã muộn màng,
bởi đôi ta
hai kẻ đã sang ngang.


Sáng sớm vào Thu, Tình bước chân ra vườn, một lớp sương mỏng còn đọng trên ngọn cỏ, long lanh. Dẫm chân trên thảm cỏ xanh, cảm giác sáng sớm mùa Thu mát lạnh tạo cho nàng cảm giác như đang dẫm chân trên khu vườn nhà mình ngày xưa ở dưới quê. Hương vị ngọt ngào quê hương. Quê hương dù xa rồi mà dường như còn đâu đó. Giống như dĩ vãng đã xa nhưng sao vẫn còn hiện hữu.

Bỗng điện thoại trong phòng reo vang, ai gọi cho mình vào sáng sớm chủ nhật nhỉ ? Không lẽ lại là chàng Quá Khứ nữa chăng ? Thì ra đó là Ray, một anh bạn người Đức rất thân. Ray cho hay anh sắp vào bệnh viện, Ray kể lể liên tu bất tận trong điện thoại, cho hay hai vợ chồng anh đang trên đường đổ vở, tan nát. Giọng Ray đều đặn, anh không nhường một chỗ nào để mình có thể xen vào mà nói lời an ủi. Ray cứ kể, kể như trút cái nỗi đau trong lòng mình! Ray cần một người để lắng nghe.

Tình thấy mình có khả năng lắng nghe chuyện muộn phiền của bạn hiền, nhưng khi nàng có muộn phiền, nàng chỉ biết trút nỗi niềm vào trang giấy! Cái máy PC này đây là người bạn thân nhất của Tình, nó có thể lắng nghe " nuốt " bao tâm sự của Tình mà không hề than van. Tình gắng gượng cho mình đừng té nhào trong bão tố tình yêu.

Trong đời sống người ta hay tìm cách đổ lỗi cho nhau, đôi khi chỉ vì một câu nói thiếu suy nghĩ của người mình yêu thời son trẻ, chỉ vì một câu nói thiếu suy nghĩ thôi mà họ mất nhau đời đời. Đôi khi vì một hành động thiếu tâm lý của người bạn đời dẫn đến hiểu lầm khiến họ càng ngày càng xa nhau, trong tâm tưởng, đến một ngày nào đó tình trạng căng thẳng khiến không khí ngột ngạt, một trong hai người nộp đơn xin ly dị. Họ muốn xa cái người mà họ đã có thời yêu nhau tha thiết. Một quyết định mà họ có thể ân hận suốt cả một đời. Đời sống lứa đôi thật vô vàn phức tạp. Tình yêu nó làm cho người ta tin yêu hơn trong đời sống, đồng thời tình yêu cũng làm cho người ta ngã quỵ.

Một người đàn ông nghề nghiệp vững chắc, tốt nghiệp đại học ngành Informatik điện toán như Ray, nhưng nay anh đang chới với hụt hẫng, suy sụp tinh thần. Ray kể:

- Marga đòi mở cửa hàng bán len, thời buổi này quần áo rẻ rề, ai mua len, thu vào thì ít chi ra thì nhiều, chính tao là người phải hàng tháng trả tiền phố, tiền bảo hiểm sức khỏe cho vợ, rồi nàng tối hay đi họp chính trị trong đảng. Nay tao không còn nhận ra vợ nhà nữa, người đàn bà mà tao yêu ngày xưa trong cư xá sinh viên đã thoát xác thành người đàn bà khác hẳn. Cho tới một ngày đi làm xa về mệt mỏi mừng gặp lại vợ con, thì đùng một cái, nhận thư của ông luật sư nằm trên bàn. Tụi bây có thể tưởng tượng được không, vợ tao nhờ luật sư đòi tao phải dọn ra khỏi căn nhà này, nhường lại cho cô ta ở với đàn con, rời căn nhà mà chính tao đã từng xây từng viên gạch tạo dựng. Tao coi như đánh mất tất cả rồi. Mất tất cả với một lý do duy nhất là tại tao đi làm xa nhà nhiều quá, bỏ nàng một mình. Nhưng nợ nhà, nuôi 3 đứa con ăn học đại học, nên bắt buộc tao phải ráng đi kiếm việc chứ. Vợ nhà lại không thông cảm, mà lại gây nên cớ sự. Đời có những việc không thể nào hiểu nổi. Tuần tới này tao sẽ vào bệnh viện nằm khu Tâm Thần 3 tuần lễ, với lý do depression.

Ray vẫn đang kể. Tình vẫn cầm ống nghe, nghề cố vấn tâm lý của nàng bắt buộc phải lắng nghe những nỗi đau khổ của tha nhân, căn bệnh trầm kha khá quen thuộc depression. Đau khổ làm cho họ bệnh. Bệnh khiến họ đuối sức không thể chịu đựng nổi, không còn sức tranh đấu với những khó khăn mà đời thường đang diễn ra nhan nhãn. Họ bất lực khi nhìn thấy hạnh phúc lứa đôi của mình đang như chiếc lá mùa thu treo trước gió. Nhận thức được nguyên do dẫn đến căn bệnh trầm cảm đó, Tình cố chống đỡ, cố bảo vệ cái hạnh phúc mình đang có. Chiến đấu với đời, với tha nhân vẫn không gay go bằng chiến thắng bản thân.

Lá mùa Thu vàng héo úa, rơi rụng, ly tán, chơi vơi, mất phương hướng. Càng nghe những nỗi khổ của cuộc đời để rồi Tình càng nghiệm thấy ra rằng: hạnh phúc của chính mình, không có quyền xây trên sự đau khổ của kẻ khác. Tình nhớ tới Quá Khứ, mỗi khi nhớ anh thấy lòng buồn làm sao - Chuyện tình của hai đứa mình là một chuyện tình không bến đổ!

Sách vở họ thường nói những người viết văn họ có rất nhiều kiên nhẫn, kiên nhẫn là yếu tố chính để thực hiện truyện tình lâm ly tiểu thuyết, họ phải tận dụng thời gian để nhìn thấy cảm xúc chính đáy lòng mình, cũng như lồng tâm lý của chính mình vào tâm lý nhân vật mình cưu mang trong câu chuyện mình viết. Họ vừa là đạo diễn, vừa là diễn viên trong câu chuyện mình viết.

Người ta hay đem Đời viết thành Truyện, khi viết về kỷ niệm xưa, giống như khơi lại vết thương nung mủ năm xưa mà thời gian tưởng chừng nó đã lành lặn. Tuổi trẻ là vụng về. Tuổi trẻ là bồng bột. Là ngây ngô. Là thiếu suy nghĩ. Nhưng chính tuổi trẻ mới là không cân nhắc nhiều. Tuổi trẻ là lứa tuổi dễ dàng hy sinh tha thứ và dâng hiến cho nhau. Để về già, bơi ngược dòng quá khứ của tuổi dậy thì, cho ta giây phút ấm áp, bồi hồi, xao xuyến mỗi khi hồi tưởng lại.

Quá Khứ và Tình - Họ đã nâng niu, gìn giữ những lá thư tình cũ, dấu kín tâm tư mình tận đáy sâu dĩ vãng - như ép một chiếc lá hay một đóa hoa khô thời học trò trong một cuốn sách dầy mà lại nằm dưới của chồng sách cao và thật nặng nề. Đó là kho báu vật - hay một vết đau tình yêu đầu đời mà họ gánh theo canh cánh bên lòng. Có phải hai người đã mang bài thơ học trò ra hong ngoài nắng, phơi cho khô bản tình ca đầu đời mong cho nó héo úa dần theo thời gian, quên quá khứ để lao vào hiện thực. Bận rộn giúp cho họ-quên-những-gì-mình-muốn-nhớ. Thỉnh thoảng nhìn vạt nắng mong manh bên hiên nhà làm lay động lòng người - như chợt thấy dĩ vãng đang réo gọi, kéo về một vùng trời quá khứ mà ta tưởng rằng đã chìm dần trong quên lãng.

Quá Khứ đã qua sao Tình còn vẫy gọi
Người trốn - Người tìm - tội quá Tình Ơi..

                                                                           oo00oo



còn tiếp... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét