15 tháng 11, 2011

Chủ nghĩa Marx và thực tiễn

Chủ nghĩa Marx và thực tiễn

Đỗ Trọng (danlambao) - Đã một thời mỗi lần học chính trị cánh bộ đội, đảng viên chúng tôi thường được nghe kể về “Liên Xô vĩ đại là thành trì vững chắc của phe XHCN, bất khả xâm phạm. Với hàng triệu đảng viên trung kiên, lực lượng quân sự hùng mạnh bách chiến bách thắng, lại có vũ khí tối tân chỉ cần ấn nút tên lửa đạn đạo của Liên Xô có thể chui vào cửa sổ của tòa nhà trắng… Với ba dòng thác cách mạng như vũ bão, phong trào cách mạng trên thế giới đã trở thành xu thế tất yếu không thể đảo ngược”, “tư bản giãy chết” là cái chắc. Rồi “Ai thắng ai” đầy thách thức. Trong lòng cứ thấy lâng lâng khó tả, ngỡ bọn đế quốc và bè lũ sắp tới ngày cáo chung, chẳng mấy nữa chủ nghĩa Marx – Lenin sẽ ngự trị trên toàn thế giới.

Qua chiến tranh sang hòa bình, mọi người lại được phổ biến: khó khăn chỉ tạm thời, đế quốc Mỹ hung hãn thế ta còn đánh thắng. Nay độc lập rồi, lịch sử đã sang trang, dưới sự lãnh đạo sáng suốt và tài tình của đảng quyết tâm “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên CNXH”, với mấy chục triệu nhân dân cần cù và thông minh, có rừng vàng biển bạc, lại được Liên Xô và các nước XHCN anh em giúp đỡ, v.v... kinh tế nước nhà hồi phục mấy chốc. Tương lai đầy hứa hẹn, trên trái đất này dễ nước nào sánh kịp, Việt Nam sẽ là tấm gương cho cả thế giới noi theo! 

Ôi sướng thật, các cụ xưa có sống lại chắc không thể tưởng tượng nổi! 

Ở nông thôn, từ các tổ đổi công hợp nhất lại thành hợp tác xã nông nghiệp. Lúc đầu mỗi thôn một HTX là cấp thấp, một công lao động mười điểm còn được một ki lô gam thóc, đến khi cả xã nhập lại gọi là HTX cấp cao mỗi công vẻn vẹn chỉ còn hai đến ba trăm gam thóc lép. Kẻng đi làm, kẻng nghỉ làm, kẻng chia thóc, kẻng đi họp, kẻng cháy nhà, kẻng hộ đê, v.v... sớm tối tiếng kẻng vang lên khắp hang cùng ngõ hẻm. Mỗi xã có ba ông: Bí thư, Chủ tịch, Chủ nhiệm HTX quyền hành ngang ngửa. Trâu chết đói hoặc chết rét người lo thiếu sức kéo thì ít, người mừng có thịt trâu ăn thì nhiều. Không có trâu mọi người càng có thêm việc đi cuốc ruộng để lấy điểm. Không có phân, lấy bèo tây ủ bón ruộng. Vì nghị quyết, để lấy thành tích cây lúa phải đèo thêm hạt giả, năng suất ảo nhưng thóc đem nộp thuế và phải bán cho nhà nước là thật. Kẻ làm ra lúa mà suốt đời thiếu ăn. Làng xóm tiêu điều, không mấy đứa trẻ không suy dinh dưỡng, người lớn hốc hác, quần áo vá chằng vá đụp. 

Cán bộ vất va vất vưởng, chạy đôn chạy đáo kiếm việc làm thêm từ cuốn thuốc lá, làm pháo, đan len thuê, nuôi lợn, nuôi gà công nghiệp, v.v... để “tự cứu mình”. Công nhân không tìm cách ăn cắp vật tư bán thì cũng trốn việc hoặc xin nghỉ không lương để đi làm ngoài. Chưa hết, suốt ngày còn phải tính chuyện lo xếp sổ mua hàng. Cha chết không lo bằng mất sổ gạo. Gạo sổ đã mọt lại ẩm, rồi cũng không đủ bán, phải thay bằng ngô, khoai, hạt bo bo. Tiêu chuẩn thịt được thay bằng đậu phụ, mắm tôm hoặc có nơi quy ra phân đạm. Giá cả tăng chóng mặt. Người bệnh không có thuốc bị chết oan là chuyện thường tình. Trong giao dịch người ta đã xem việc phải lo lót là lẽ đương nhiên, dây thần kinh xấu hổ cứ thế bị tê liệt đến giờ. 

Mấy chục năm ngày một khốn khó, con đường tươi sáng phía trước chẳng thấy đâu, mỗi lúc mờ mịt dần! 

Vào các năm 1989, 1990 đối lập với khối quân sự Vacxava hùng mạnh gồm Liên Xô và các nước XHCN đông Âu là khối quân sự Bắc Đại Tây Dương. Khối quân sự Bắc Đại Tây Dương chẳng tốn một viên đạn, một người tử trận mà như dây chuyền Domino toàn phe XHCN lần lượt tan rã, chế độ XHCN ở Liên Xô và hàng loạt các nước khác xụp đổ tan tành. Đến lúc ấy mọi người mới vỡ lẽ ra tất cả những điều tuyên truyền xưa nay như trên chỉ là giả dối; bấy nhiêu năm, bao thế hệ, cả dân tộc này đã bị lừa bịp. Các nhà chính trị đáng kính câm bặt, chẳng còn mặt mũi nào mà nhắc lại cái “thành trì vững chắc” rồi “xu thế tất yếu không thể đảo ngược”, thật tội nghiệp, thực ra nhiều người chỉ là những kẻ bán phổi mưu sinh, họ đâu có khác gì con vẹt! 

Trong bốn nước XHCN còn lại, Trung Quốc vốn đã xây dựng XHCN theo màu sắc riêng của họ lâu rồi, Việt Nam nay chỉ còn cái tên XHCN thôi, Bắc Triều Tiên đã trở thành một xã hội độc tài quái gở, còn Cu Ba cũng đang di căn biến tướng theo kiểu Việt Nam. Trên hội trường đại hội đảng của các nước này cũng dần dần vắng bóng ông tổ của mình là Karl Marx, Angels và Lenin. Tóm lại chủ nghĩa tư bản chưa “giãy chết” mà ngược lại vẫn tỉnh queo, khỏe như vâm; còn khối cộng sản nay như những kẻ lập dị, mạnh ai nấy lo, thoi thóp như kẻ đang bị ung thư chỉ đợi ngày tận số! 

Từ ngày có Đảng Cộng sản Việt Nam đến nay, kể cả triết gia nổi tiếng Trần Đức Thảo hỏi mấy ai đã đọc hết 53 quyển của Karl Marx, mà đọc để làm gì, có chăng chỉ là tuyển tập hoặc khi cần thì “tầm chương, trích cú” vài câu cần thiết cho oai, nó đã trở thành cái mốt của những kẻ cơ hội. 

Gần đây nhiều nhân sĩ trí thức trong và ngoài nước như Đại tá Tân Tử Lăng nguyên là Nhà nghiên cứu, giảng viên Học viện Quân sự cấp cao Bắc Kinh, Trung Quốc viết trong cuốn“Mao Trạch Đông ngàn năm công tội”, Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ viết trong “Thư gửi người con trai út”, Nhà văn Đại tá Phạm Đình Trọng trong “Thưa chuyện với công cụ bạo lực chuyên chính vô sản”, Nhà phê bình văn học, nhà thơ Trần Mạnh Hảo viết trong bài “Karl Marx ông là ai mà đày đọa dân tộc tôi mãi thế?”v.v... đó là những sĩ quan trung cao cấp của đảng cộng sản, từng trải nghiệm trong chiến tranh… giữa thuở lý luận đã được kiểm chứng một cách thấu đáo, khi viết những tác phẩm này họ đều trên sáu mươi tuổi, đủ chín chứ không phải mới hai bẩy, hai tám tuổi như Marx - Angels xây dựng lên một học thuyết mà trong đó chứa đầy những yếu tố phản khoa học. 

Thực tiễn đã được minh chứng, khi cao trào của những kẻ bần cùng bị lợi dụng hùa nhau đi phá phách đã hết người ta mới nhận thấy chủ nghĩa Marx không phải như những điều đã được tuyên truyền, cụ thể như sau: 

1) Chủ nghĩa Marx là sản phẩm của người Đức nhưng người Đức không dùng

Sau Do Thái, người Đức được coi là những tộc người thông minh nhất. Bản thân hai ông Marx và Angels đều là người Đức. Nếu chủ nghĩa Marx là ưu việt thì trước tiên chính dân tộc Đức và những nước phát triển khác đã nhanh chóng áp dụng thành tựu ấy, đâu đến lượt vài nước chậm phát triển, chưa hội đủ điều kiện để thực hiện như Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Triều Tiên và Cu Ba (đó là chưa nói chính bốn nước này đâu có làm đúng như Marx). Rõ ràng chủ nghĩa Marx có vấn đề, hay nói cách khác chủ nghĩa Marx cũng chỉ là một học thuyết và cũng chẳng tốt đẹp gì. 

2) Chủ nghĩa Marx – Lenin là phản khoa học, lừa bịp và là cái nôi của chế độ độc tài

- Trong nhiều thập kỷ qua, tại các trường lý luận cũng như các trường đại học người ta thường truyền đạt cho nhau là: “Lí luận chủ nghĩa Marx – Lenin là một môn khoa học…” Nhưng thuộc tính của khoa học là phải được phản biện, tranh luận, mổ xẻ trong khi môn học này không bao giờ được phản biện. Cho nên không thể coi lí luận chủ nghĩa Marx – Lenin là một môn khoa học. Chỉ có kinh thánh mới không có phản biện mà thôi. 

- Biết trí thức hay hoài nghi, Marx đã chọn thợ thuyền vừa đông, trình độ học vấn thấp, cả tin dễ bị kích động để tuyên truyền cho học thuyết của mình. Với khẩu hiệu “nếu mất chỉ mất xiềng xích còn được sẽ được tất cả” nên sẵn sàng “hy sinh đến giọt máu cuối cùng”, cứ động viên nhau thí thân... khiến kẻ thù nào cũng phải chùn tay. 

Hệ quả của sự hoang tưởng này là hàng chục triệu đồng chí của họ và những người dân vô tội ở Liên Xô cũ, Trung Quốc và một số nước trong khối cộng sản trước đây bị giết oan hoặc bị đọa đày, chết một cách thê thảm! 

- Theo Marx “chính trị là thủ đoạn”, còn thủ đoạn là tốt hay xấu thì chưa biết nhưng đảng cộng sản nào cũng có Bộ chính trị để thực hiện sứ mệnh như Marx nói. Hệ quả tại những nước cộng sản này là tình trạng cha truyền con nối như Bắc Triều Tiên, anh nhường ngôi cho em như Cu Ba hoặc đóng kịch dân chủ, biến trung ương như sân chơi riêng của mình, tự dàn xếp trong nội bộ, phe cánh để bảo vệ ngôi báu, quyền lợi của mình. Quyền lực thuộc về đảng, đâu có thuộc về nhân dân, ngỡ được giải phóng ai ngờ người dân lại bị mất nước ngay trên tổ quốc của mình! 

3) Chủ nghĩa Marx chưa có trong thực tế

Sinh thời nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã từng nói: Trong các đảng cộng sản anh em, đảng nào cũng tự cho mình đi đúng đường lối chủ nghĩa Marx. Thế rồi chính các đảng cộng sản ấy lại chống nhau. Vậy chủ nghĩa Marx đích thực như thế nào? Không ai dám khẳng định. Rõ ràng chưa có đảng cộng sản nào tiếp cận đúng đường lối của chủ nghĩa Marx. 

4) Chủ nghĩa Marx chỉ là một sự hoang tưởng

Trong công nghiệp, dù máy móc có hoàn hảo, hiện đại mấy cũng có sản phẩm không đạt chất lượng. Có sản phẩm còn dùng tạm, có cái phải sửa chữa thêm mới dùng được, có cái phải vứt bỏ. Huống hồ con người lại là sản phẩm của tự nhiên. Khuyết tật về thể xác nhiều khi khoa học còn phải bó tay, khuyết tật về tư duy cũng vậy. Tuyệt đối hóa là phản lô gích. Những kẻ chưa hoàn hảo đâu cứ dạy dỗ, giáo dục thêm là được, có kẻ phải cưỡng bức, thậm chí phải loại bỏ khỏi cộng đồng, đó là một thực tế. 

Vậy mà theo Marx khi xã hội loài người phát triển đến tột đỉnh là chủ nghĩa cộng sản, lúc ấy tất cả mọi người dù lười biếng hay chăm chỉ, đần độn hay thông minh đều được hưởng thụ như nhau; không còn đấu tranh giữa các mặt đối lập..v..v. Toàn thế giới sẽ không còn nhà nước (có nghĩa không còn chính quyền) và đương nhiên không còn nhà tù nữa… Quả là một bánh vẽ tuyệt vời, ngỡ như ta đã nghe thấy đâu đó trong kinh thánh. 

Tóm lại Chủ nghĩa Marx là duy tâm chứ không phải duy vật, rất phản khoa học và cũng chính học thuyết này đã để lại cho nhân loại một thế kỷ đầy tai họa! 


Sài Gòn, 10/2011 

. Bookmark the permalink.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét