10 tháng 1, 2012

INDIGNEZ-vous! Hãy Phẫn Nộ!


INDIGNEZ-vous! Hãy Phẫn Nộ!

Hành Khất (danlambao) - Tại sao chúng ta không thể "INDIGNEZ-vous !" để cho thoát ra những gì uất ức phải đè nén bấy lâu như hàng ngàn, hàng ngàn người khác đã và vẫn đang bày tỏ trên thế giới. Hy vọng rằng, khi đọc qua tập sách nầy, thế giới nhân loại sẽ được kéo lại gần nhau hơn nữa từ hướng Đông, mà Việt Nam sẽ hãnh diện được nối rộng trong vòng tay đó. Xin mời các bạn bắt đầu cuộc hành trình bằng trí não và trái tim trên con đường "INDIGNEZ-vous !".



Vài lời giới thiệu:

A. INDIGNEZ-vous ! :

"INDIGNEZ-vous !" là một tập sách nhỏ 32 trang nhưng đã bán ra gần 1,5 triệu bản in ở Pháp trong vòng 10 tuần lễ đầu tiên, được giới thiệu vào tháng 10/2010 bởi nhà xuất bản Montpellier, Pháp."Time for Outrage!" (Thời Phẫn Nộ) là bản dịch tiếng Anh được bán chạy nhất; ngoài ra, tập sách nầy cũng được dịch ra tiếng Đức, Tây Ban Nha, Ý, Basque, Catalan, Hà Lan, Bồ Đào Nha, Thổ Nhĩ Kỳ, Rumani, Hy Lạp và tiếng Do Thái, với hơn 3,5 triệu bản in đã được bán ra trên thế giới. Bản dịch được lên kế hoạch trong tiếng Slovenia, Hàn Quốc, Nhật Bản, Thụy Điển, Trung Quốc và các ngôn ngữ khác. Sau đó, với sự đồng ý của tác giả, tập sách nhỏ nầy được phép tung ra trên mạng, và hàng triệu ấn bản khác được cá nhân dịch lại, chuyền tay nhau.

Trong bài viết "Stéphane Hessel" , trên en.wikipedia.org, cho biết: "Năm 2011, một trong những cái tên dành cho những cuộc biểu tình ở Tây Ban Nha chống tham nhũng và chính trị lưỡng đảng là "Los Indignados" (Phẫn Nộ), được lấy từ tiêu đề bản dịch của cuốn sách đó (¡Indignaos). Những cuộc biểu tình, kết hợp với các Mùa Xuân Ả Rập, sau đó đã giúp truyền cảm hứng cho những cuộc biểu tình khác trong nhiều nước, bao gồm Hy Lạp, Anh, Chile, Israel, và Chiếm Phố Wall mà nó bắt đầu từ khu tài chính Nữu Ước, nhưng đã lây lan ra trên khắp Hoa Kỳ và một số nhiều các nước khác. Những cuộc biểu tình diễn ra ở Mexico thách thức tham nhũng, bạo lực ma túy, khó khăn kinh tế, chính sách cũng được gọi là Indignados." 

B. Sơ lược Tập sách "INDIGNEZ-vous ! :

Tác giả chia sẻ những kinh nghiệm thực tế của chính mình trong xã hội Pháp, khoảng cuối thời gian tham gia Kháng Chiến Pháp chống lại Đức quốc xã. Một xã hội phân cách giữa những người nghèo và giàu, sự đối xử phân biệt những người nhập cư bất hợp pháp, sự cần thiết đề có hệ thống báo chí tự do, bảo vệ môi trường, nâng cao phúc lợi xã hội cho người dân. Tác giả chỉ ra động cơ nào đưa đến Kháng Chiến, cũng như động lực của Kháng Chiến từ đâu. Đồng thời, tác giả đưa ra hai quan điểm mâu thuẩn trong lịch sử qua những nhân vật có tiếng tăm trên thế giới, từ triết gia đến họa sĩ, nhà thơ, nhà văn.

Tác giả cũng đưa ra vài nhận định về thái độ thờ ơ và hành động khủng bố, và trình bày lý do cho sự phẫn nộ của chính mình là cuộc xung đột tàn bạo ở Palestine trên Dải Gaza. Tác giả kêu gọi thanh niên hãy tìm kiếm sự phẫn nộ rải rác trong xã hội, chung quanh mình nhưng chỉ nên hành động bất bạo động, hoà bình trong những cuộc xuống đường bày tỏ chính kiến đối với nhà cầm quyền, không ngoài mục đích xây dựng một xã hội mới vì phúc lợi cho mọi người dân hơn là cho bất kỳ một đảng phái đang cầm quyền nào khác.

C. Sơ lược về Tác giả Stephane Hessel: 

Theo "Stéphane Hessel" , trên en.wikipedia.org: "Stéphane Frédéric Hessel (sinh ngày 20 tháng 10, 1917) là một nhà ngoại giao, đại sứ, nhà văn, người sống sót từ trại tập trung (Đức quốc xã), chiến binh cũ trong Kháng chiến Pháp và là nhân viên tính báo BCRA (The Bureau Central deRenseignements et d'Action) trong Thế chiến Thứ 2. Dù được sinh ở Đức, ông trở thành một công dân được nhập tịch Pháp vào năm 1939. Ông đã tham gia biên tập bản Tuyên ngôn Nhân quyền năm 1948. Năm 2011, tên ông được nhận định bởi tạp chí Chính sách Đối ngoại (Foreign Policy) trong danh sách những nhà tư tưởng hàng đầu thế giới."

D. Nhận xét Riêng của Dịch giả Hành Khất:

Mặc dù tập sách nhỏ "INDIGNEZ-vous !" không phải là tác phẩm sắc sảo vể tư tưởng, cũng như văn phong như Plato và Socrates của Nhã Điển, Friedrich Engels của Đức, hay Jean Sartre của Pháp, nhà triết học đồng thời với tác giả Stephane Hessel, ngoại trừ lời văn bình thường kể về kinh nghiệm phẫn nộ của chính tác giả, nhưng "INDIGNEZ-vous !" được hầu hết thế giới đón nhận và được xem là một tư tưởng cốt lỏi cho những cuộc xuống đường gần đây trong thế kỷ 21 nầy. Nó được ứng dụng trong thực tế và gặt hái những thành quả không ngờ trong nổ lực thay đổi bộ mặt xã hội của nhân loại theo chiều hướng vì phúc lợi cho đại đa số người dân trong giai cấp yếu kém, thua thiệt, nghèo khổ luôn bị áp bức bởi nhà cầm quyền độc tài toàn trị hay giai cấp giàu có lẫn quyền lực. Đây chính là "Niềm hy vọng" mà con người đã tìm thấy trong tập sách nhỏ nầy, và biến niềm hy vọng đó thành hiện thực. 

Cũng có thể đó là lý do mà tác giả không muốn dùng văn phong sâu sắc, hay tư tưởng cao xa để gởi những lời từ trái tim đến 99% người còn lại trong xã hội của đại giai cấp bình dân. Vì với cương vị một nhà ngoại giao, người từng tham gia trong việc soạn thảo Bản Tuyên ngôn Nhân quyền Quốc tế thì khó thể nghĩ rằng ông không đủ văn phong dù để viết tập sách nhỏ.

Khi đọc lướt qua, người ta dễ có cảm tưởng nhàm chán vì dường như những gì tác giả đề cập đến không liên hệ đến tình hình đất nước họ; những nhân vật được nhắc đến thì khá xa lạ với đa số đọc giả, những người dân bình thường ít có thời gian theo dõi những biến chuyển trên thế giới; những câu chuyện xem ra như nhạt nhẽo, xa vời từ nơi nào đó; và không tìm thấy một tư tưởng mới lạ nào dù là quái dị như "Duy vật Biện chứng" của Karl Marx. Nhưng khi người ta đọc thêm một lần nữa, dường như có một cảm giác kỳ lạ nào đó - một cảm giác bị giấu kín, như đã bị đánh mất từ lâu - đang theo con sóng vô hình vỗ vào trái tim, tạo nên sự rung động ngấm ngầm như sự bắt đầu của một cơn đại địa chấn. Và lần nữa, thêm lần nữa, đọc giả có thể cảm nhận được rằng:

"INDIGNEZ-vous !" chuyên chở nỗi đau chung của nhân loại đang sống trong những đất nước khác biệt, dưới những chế độ khác biệt, và niềm tin tôn giáo khác biệt. Và đó chính là sức mạnh của những người cùng khổ khi họ tìm được sự cảm thông chung qua tập sách bé nhỏ nầy." 

Tại sao chúng ta không thể "INDIGNEZ-vous !" để cho thoát ra những gì uất ức phải đè nén bấy lâu như hàng ngàn, hàng ngàn người khác đã và vẫn đang bày tỏ trên thế giới. Hy vọng rằng, khi đọc qua tập sách nầy, thế giới nhân loại sẽ được kéo lại gần nhau hơn nữa từ hướng Đông, mà Việt Nam sẽ hãnh diện được nối rộng trong vòng tay đó. Xin mời các bạn bắt đầu cuộc hành trình bằng trí não và trái tim trên con đường "INDIGNEZ-vous !".

------------------------------------------------------------

INDIGNEZ-vous! Hãy Phẫn Nộ!

Tác giả Stéphane Frédéric Hessel và quyển sách Indignez-Vous !

Sau 93 năm, nó gần như là hành động cuối cùng. Sự kết thúc cho tôi thì không còn là rất xa nữa. Nhưng nó vẫn còn để lại trong tôi một cơ hội để có thể nhắc nhở những người khác về những gì đã đóng vai trò như cơ sở trong sự tham gia chính trị của tôi. Đó là những năm của kháng chiến chống lại sự chiếm đóng của Đức Quốc xã -- và chương trình về những quyền xã hội đã được hoàn tất từ 66 năm trước đây do Hội đồng Quốc gia Kháng chiến! 

Đó chính là Jean Moulin (người sáng lập bị sát hại của Hội đồng) mà chúng ta mắc nợ, như là một phần của Hội đồng, một sự kết hợp của tất cả các thành phần của Pháp chiếm đóng -- những phong trào, tổ chức, công đoàn lao động -- để công bố thành viên của họ trong công cuộc Chiến đấu của Pháp, và chúng ta nợ điều nầy đối với nhà lãnh đạo duy nhất được thừa nhận, Tướng de Gaulle.

Từ Luân Đôn, nơi mà tôi đã tham gia cuộc kháng chiến de Gaulle vào tháng ba năm 1941, tôi biết được rằng Hội đồng này đã hoàn thành một chương trình và thông qua vào ngày 15 tháng 3 năm 1944, cung cấp cho nước Pháp được giải phóng, một nhóm các nguyên tắc và giá trị mà trong đó phần còn lại nền dân chủ hiện đại của nước ta. 

Những nguyên tắc và các giá trị này, chúng ta cần ngày hôm nay hơn bao giờ hết. Đó là tùy chúng ta có cái nhìn về nó, gọp chung lại, rằng xã hội chúng ta trở thành một xã hội mà chúng ta tự hào, không phải là xã hội của những người nhập cư không có giấy tờ -- những sự trục xuất, nghi ngờ về những người nhập cư. Không phải là xã hội mà họ gọi vào tra vấn về an ninh xã hội và về những kế hoạch hưu trí và y tế quốc gia. Không phải là xã hội mà các phương tiện thông tin đại chúng trong tay của những người giàu. Đây là những điều mà chúng ta sẽ không nhượng bộ nếu chúng ta có được những người thừa kế thực sự của Hội đồng Quốc gia Kháng chiến.

Từ năm 1945, sau một kịch bản đáng sợ (của thế chiến thứ hai), sự sống lại đầy tham vọng của xã hội mà đội ngũ còn lại của Hội đồng Kháng chiến đã cống hiến bản thân. Hãy để chúng ta nhớ lại trong khi tạo ra những kế hoạch quốc gia về y tế và lương hưu như Kháng chiến mong muốn, như những chương trình theo quy định, "một kế hoạch về y tế quốc gia Pháp và an sinh xã hội nhằm bảo đảm mọi công dân ý nghĩa về sự tồn tại bất cứ khi nào họ không có khả năng để có được bởi công việc; một quỹ hưu trí cho phép các công nhân cũ kết thúc ngày của họ bằng nhân phẩm."

Các nguồn năng lượng, điện, và khí, mỏ, các ngân hàng lớn, đã được quốc hữu hoá. Bây giờ, đây như là một chương trình được giới thiệu: "... sự trở lại của một quốc gia theo sản xuất độc quyền to lớn, thành quả của lao động phổ biến, các nguồn năng lượng, sự trù phú từ những hầm mỏ, từ những công ty bảo hiểm và ngân hàng lớn; sự thiết lập của nền kinh tế và xã hội dân chủ thực sự liên quan đến việc lật đổ giới chủ nhân ông phong kiến (fiefdoms) hạng gộc về kinh tế và tài chánh từ sự chỉ đạo nền kinh tế."

Lợi ích chung phải chiếm ngự trên lợi ích riêng biệt. Người đàn ông chỉ tin rằng sự giàu có được tạo ra trong lãnh vực lao động nên sẽ chiếm ưu thế hơn sức mạnh của tiền bạc. Kháng chiến đã đề ra, "một tổ chức hợp lý của nền kinh tế bảo đảm sự phụ thuộc của những lợi ích riêng biệt đến lợi ích chung, và sự giải phóng 'nô lệ' trong chế độ độc tài chuyên chính mà chúng đã được thiết lập giống như trong các quốc gia phát xít", sử dụng chính phủ Cộng hòa lâm thời (trong hai năm sau khi chiến tranh) như một tác nhân đại diện.

Một nền dân chủ thực sự cần một báo chí độc lập, và Kháng chiến thừa nhận điều đó, đòi hỏi điều đó, bằng cách bảo vệ "quyền tự do báo chí, danh dự về quyền đó, và sự độc lập từ Nhà nước, sức mạnh tiền bạc và sự ảnh hưởng của nước ngoài." Đây là điều giải tỏa sự hạn chế trên báo chí từ năm 1944 trở về sau. Và tự do báo chí chắc chắn là sự kiện đang trong cơn nguy khốn ngày hôm nay.

Kháng chiến kêu gọi "một giải pháp thực sự cho tất cả các trẻ em Pháp được hưởng ích lợi từ một nền giáo dục tiên tiến nhất", không có sự phân biệt đối xử. Những cải cách được đưa ra trong năm 2008 đi ngược lại kế hoạch này. Những giáo viên trẻ, có những hoạt động mà tôi ủng hộ, đã đi quá xa như sự từ chối ứng dụng chúng (những cải cách giả tạo), và họ đã nhìn thấy tiền lương của họ bị cắt giảm như cách trừng phạt. Họ đã phẫn nộ, "không vâng lời," đánh giá những cải cách quá xa rời lý tưởng của trường phái dân chủ, (và) có quá nhiều dịch vụ của một xã hội mại bản và không phát triển đầy đủ trí óc sáng tạo và chính chắn.

Tất cả nền tảng trong những cuộc chinh phục xã hội của Kháng chiến đang bị đe dọa ngày hôm nay. 

Động Cơ của Kháng Chiến: Hãy Phẫn Nộ (Indignez-vous!):


Một số người dám nói với chúng ta rằng Nhà nước không đủ khả năng chi phí nhiều hơn nữa cho những biện pháp nầy đối với công dân. Nhưng làm thế nào để ngày hôm nay bị thiếu tiền hỗ trợ và mở rộng những cuộc chinh phục trong khi sự sản xuất của cải đã được tăng cường đáng kể kể từ thời kỳ Giải phóng lúc Châu Âu trong sự đổ nát ? Ngược lại, vấn nạn là sức mạnh của tiền bạc, mà quá nhiều đối nghịch với Kháng chiến, và là sức mạnh của một kẻ tai to mặt lớn, trơ trẽn, ích kỷ, với những người phục dịch trong các lãnh vực cao nhất của Nhà nước.

Những ngân hàng, kể từ khi tư nhân hóa một lần nữa, đã được chứng minh là có liên hệ quan trọng nhất trong những tiền lời cổ phần và trong mức lương rất cao của các cấp lãnh đạo ngân hàng_ không phải là lợi ích chung. Sự chênh lệch giữa những người nghèo nhất và giàu nhất đã không bao giờ quá lớn đến như vậy, và sự tích lũy tiền bạc, sự cạnh tranh, được khuyến khích như thế.

Động Lực Cơ Bản của Kháng Chiến là Sự Phẫn Nộ! :

Chúng tôi, những cựu chiến binh của những phong trào Kháng chiến và lực lượng chiến đấu cho Tự Do Pháp, chúng tôi kêu gọi thế hệ trẻ để sống, để truyền tải, di sản của Kháng chiến và lý tưởng của nó. Chúng tôi nói với họ: Hãy nhận lấy vai trò của chúng tôi, "Hãy Phẫn Nộ!" (Hãy phẫn nộ! hoặc Gào thét lên!).

Những nhà lãnh đạo về chính trị, kinh tế, trí thức, và cả xã hội không khoan nhượng, hoặc cũng không cho phép sự áp bức bởi một chế độ độc tài quốc tế hiện thời của những thị trường tài chính, mà đó là mối đe dọa hòa bình và dân chủ.

Tôi mong ước tất cả các bạn, mỗi một người bạn, có động cơ của riêng cho sự phẫn nộ. Đây chính là sự quí giá. Khi một điều gì đó xúc phạm bạn như tôi đã bị xúc phạm bởi chủ nghĩa Đức quốc xã, sau đó người ta trở thành chiến binh, mạnh mẽ, và nhiệt tâm. Họ tham gia dòng lịch sử nầy, và chính dòng lịch sử khổng lồ nầy phải tiếp tục nhờ vào mỗi cá nhân. Và dòng nước xuôi theo hướng công bằng hơn, tự do hơn, nhưng không phải là thứ tự do không kiềm chế của con cáo trong chuồng gà. Những quyền hạn trong Tuyên ngôn Liên Hợp Quốc về Nhân quyền năm 1948 chỉ là thế, có tính chất phổ quát.

Nếu bạn gặp ai đó không được hưởng lợi ích từ nó, hãy hối tiếc cho họ nhưng giúp họ thu phục những quyền của mình.

Hai Tầm Nhìn Lịch Sử:

Khi tôi cố gắng để hiểu điều gì gây ra chủ nghĩa phát xít, điều gì đã làm nên nó đến nổi chúng ta đã bị khắc phục bởi Hitler và nhà cầm quyền Vichy (chính phủ Pháp đã hợp tác với Hitler), tôi nói với chính tôi rằng giai cấp giàu có, với tính ích kỷ của họ, đã quá kinh sợ cuộc cách mạng Bolshevik. Họ được phép dẫn đầu trong nỗi sợ hãi của họ.

Nhưng nếu, hôm nay như về sau đó, một thiểu số chủ động đứng lên, thế cũng sẽ là đủ, chúng ta sẽ dậy men nấm làm cho bánh mì nổi lên. Một cách chắc chắn, kinh nghiệm của một người già như tôi, sinh ra vào năm 1917, thì khác biệt từ kinh nghiệm của những người trẻ hôm nay. Tôi thường yêu cầu giáo sư cho cơ hội để tương tác với các sinh viên, và tôi nói với họ rằng: "Bạn không có những lý do rõ ràng để kết buộc chính mình. Đối với chúng tôi, nhằm chống lại là không chấp nhận sự chiếm đóng của Đức, sự đánh bại. Đó là sự đơn giản tương đối. Sự đơn giản như điều gì theo sau, phi thực dân hóa. Sau đó, cuộc chiến xảy ra ở Algeria."

Chính sự cần thiết Algeria trở thành độc lập, đã là hiển nhiên. Đối với Stalin, tất cả chúng ta đều hoan nghênh chiến thắng của Hồng quân chống lại Đức quốc xã vào năm 1943. Nhưng chúng tôi đã biết trước về những thử nghiệm của chế độ Stalin năm 1935, và ngay cả khi cần thiết để giữ một lổ tai mở ra hướng về phía cộng sản để bù ngược lại chủ nghĩa tư bản Mỹ, sự cần thiết nhằm chống lại hình thức không thể chịu đựng được của chủ nghĩa toàn trị đã thành hình trong chính nó như là một hiển nhiên. Cuộc sống lâu dài của tôi đã trình bày một chuỗi những lý do làm tổn thương chính tôi.

Những lý do này ít được sinh ra từ một cảm xúc hơn là một cam kết có chủ ý. Khi còn là một sinh viên trẻ tại trường học bình thường (những giáo viên đại học) tôi đã chịu nhiều ảnh hưởng của Sartre (nhà triết học hiện sinh Pháp) (1), một người bạn sinh viên. "Buồn nôn" (cuốn tiểu thuyết) của anh ta, "Bức Tường" (vở kịch), và "Thượng Đế và Hư Vô" (bài luận) rất quan trọng trong việc đào tạo tư tưởng tôi.

Sartre dạy chúng ta, "Bạn gánh chịu trách nhiệm như những cá nhân." Đó là một thông điệp của tự do chủ nghĩa. Trách nhiệm của một người không có thể được chỉ định bởi một quyền lực hoặc cơ quan thẩm quyền. Ngược lại, đó là sự cần thiết để tham gia vào sự nhân danh trách nhiệm của một người nào đó như là một con người.


Khi tôi bước vào trường Pháp "École Normale Supérieure"  (ảnh) (2), đường Ulm Street, ở Paris vào năm 1939, Tôi đã bước vào nó như là một môn đồ nhiệt thành của nhà triết học Hegel (nhà triết học Đức) (3), và tôi gắn bó triệt để những tư tưởng của Maurice Merleau-Ponty (4). Cách giảng dạy của ông ta (Hegel) là khảo sát tỉ mỉ kinh nghiệm cụ thể của cơ thể và những mối quan hệ của nó với các giác quan, một thiểu số giác quan kỳ dị đối mặt với phần lớn giác quan. Nhưng sự lạc quan tự nhiên của tôi, muốn tất cả điều đó là sự ao ước có thể trở thành hiện thực, đưa tôi đi hơn là hướng về Hegel. Chủ thuyết Hegel diễn giải lịch sử lâu dài của nhân loại như là có một ý nghĩa: Đó chính là sự tự do của con người đang tiến triển tửng bước một. Lịch sử được làm bằng những sự va chạm liên tiếp, và được đánh giá qua những thách thức. Lịch sử của xã hội do đó tiến bộ; và cuối cùng, con người đạt được đầy đủ tự do cho mình, chúng ta có nhà nước dân chủ trong hình thức lý tưởng của nó.

Chắc chắn là có một sự hiểu biết khác về lịch sử. Nó nói rằng tiến bộ được thực hiện bằng sự "tự do" cạnh tranh, phấn đấu cho sự "vĩnh cữu", nó có thể như là đang sống trong một cơn bão tàn bạo. Đó là một điều gì tiêu biểu đối với một người bạn của cha tôi, người đàn ông đã chia sẻ cùng ông cụ một nỗ lực để dịch sang tiếng Đức "Tìm Kiếm Thời Gian Đã Mất" (cuốn tiểu thuyết) của Marcel Proust (nhà văn tiểu luận nổi tiếng) (5).


Đó là nhà triết học Đức Walter Benjamin (một nhà trí thức Đức-Do Thái) (6). Ông đã rút ra một quan niệm bi quan từ bức tranh của họa sĩ Thụy Sĩ Paul Klee (7), "Angelus Novus" (ảnh trái), nơi khuôn mặt của thiên thần mở ra cánh tay như để chứa lấy và đẩy lùi cơn bão, mà ông xác định có sự tiến bộ. Đối với Benjamin, người đã tự tử trong tháng 9 năm 1940 để thoát khỏi chủ nghĩa Đức quốc xã, ý nghĩa lịch sử là sự tiến triển quá mạnh của thảm họa chồng chất trên thảm họa.

Sự Thờ Ơ: Sự Tồi Tệ Nhất của Thái Độ:

Sự thật là những lý do để phẫn nộ có thể dường như ngày nay không còn rõ ràng liên hệ hoặc thế giới quá phức tạp. Ai đang làm công việc ra lệnh, ai quyết định? Nó luôn luôn không dễ dàng phân biệt giữa tất cả những dòng lực điều khiển chúng ta. Chúng ta không có bất kỳ giao dịch gì với một tầng lớp nhỏ cao cấp tham gia những hoạt động có thể được nhìn thấy rõ ràng. Đó là một thế giới rộng lớn, trong đó chúng ta có một cảm giác phụ thuộc lẫn nhau. Chúng ta sống trong một sự liên kết nội tiếp hơn bao giờ hết. Nhưng trong thế giới này vẫn còn những điều không thể chấp nhận. Để hiểu chúng, tốt nhất và cần thiết là xem xét, tìm kiếm. Tôi nói với những người trẻ tuổi"Hãy tìm kiếm một chút, và đó là điều gì bạn sẽ tìm thấy." Tồi tệ nhất của thái độ là sự thờ ơ, để nói rằng "Tôi có thể không phải làm gì ở đó, tôi sẽ chỉ quản lý để hoàn tất."Bằng cách bao gồm cả chính mình trong đó, bạn sẽ mất đi một trong những yếu tố cần thiết tạo nên nhân loại: bản năng của sự phẫn nộ và sự cam kết, đó là một hậu quả của nó.

Họ (thanh niên) hoàn toàn có thể xác định hai thử thách to lớn, mới mẻ:

1. Khoảng cách lớn hiện hữu giữa những người rất nghèo và rất giàu có, và nó không ngừng tăng lên. Đó chính là một sự đổi mới của thế kỷ 20 và 21.

Những người rất nghèo trên thế giới ngày nay hầu như khó kiếm được hai đô la một ngày. Thế hệ mới không thể để khoảng cách này trở nên lớn hơn nữa. Chỉ những báo cáo chính thức có thể khích động một sự cam kết.

2. Nhân quyền và nhà nước của hành tinh này: Tôi có cơ hội sau phong trào Giải phóng, tham gia trong việc soạn thảo Tuyên ngôn Nhân quyền Quốc Tế (8), được thông qua bởi tổ chức Liên Hiệp Quốc, vào ngày 10/12/1948, ở Paris tại cung điện Chaillot (9). Đó là là thư ký chính, riêng của Henry Laugier (một nhà sinh lý học Pháp) (10), phụ tá tổng-thư ký của Liên Hiệp Quốc, và là thư ký của Ủy ban Nhân quyền mà Tôi cùng với những người khác được đưa đến tham gia trong việc soạn thảo văn bản này. Tôi sẽ không biết làm thế nào để quên đi vai trò quan trọng trong sự soạn thảo công phu của Rene Cassin (11), ủy viên Hội đồng Quốc gia của Công lý và Giáo dục trong chính phủ của Tự Do Pháp ở London vào năm 1941 và đã giành được Giải thưởng Nobel Hòa bình vào năm 1968, cũng không phải là của Pierre Mendes-Pháp (12) trong Hội đồng Kinh tế và Xã hội, mà văn bản dự thảo chúng tôi làm nên được đệ trình đến trước khi được xem xét bởi Ủy ban Thứ ba (Xã hội, Nhân đạo và Văn hóa) của Đại Hội đồng. Văn bản được phê chuẩn bởi 54 quốc gia thành viên trong phiên họp của Liên Hợp Quốc, và tôi xác nhận nó như là bí thư.

Đó chính là Rene Cassin mà chúng ta nợ thuật ngữ "quyền phổ quát" thay vì "quyền quốc tế " như đề nghị được đưa ra bởi nước bạn Mỹ và Anh của chúng tôi. Điều nầy (phổ quát so với quốc tế) chính là chìa khóa vì, vào cuối cuộc Chiến tranh Thế giới Thứ hai, những gì đang có nguy cơ thì được giải phóng từ các mối đe dọa của chế độ độc tài toàn trị, đè nặng trên nhân loại.

Để được giải phóng, điều cần thiết nhằm đòi hỏi từ các nước thành viên của Liên Hợp Quốc là một lời hứa tôn trọng những "quyền phổ quát" nầy. Đó là một cách để lèo lách qua các lập luận về "tập quyền tối cao," mà một quốc gia có thể nhấn mạnh, trong khi quyền lực đó dâng hiến chính nó cho các tội ác chống lại nhân loại trên đất riêng của nó. Đó như là trường hợp của Hitler, người tưởng mình là tối cao và có ủy quyền để thực hiện một tội ác diệt chủng. Bản tuyên bố phổ quát nầy là nhờ vào sự lây bệnh phổ quát đối với chủ nghĩa Đức quốc xã, chủ nghĩa phát xít, và chế độ độc tài toàn trị , và nhờ vào rất nhiều, trong tâm trí của chúng tôi, đối với tinh thần của phong trào Kháng chiến.

Tôi đã có một cảm giác rằng đó là điều cần thiết để di chuyển một cách nhanh chóng như là để tránh một sự bịp bợm của đạo đức giả mà có cả trong thành viên của Liên Hiệp Quốc, một số người từng tuyên bố những giá trị này đã giành được thắng lợi nhưng không có ý định gì cả để thúc đẩy họ trung thành - - đã tuyên bố rằng chúng ta đang cố gắng để áp đặt các giá trị trên chúng (quyền phổ quát). 

Tôi không thể cưỡng lại sự mong muốn trích dẫn Điều 15 của Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (1948): "Mọi người đều có quyền có quốc tịch." Điều 22 nói, "Mọi người, như là một thành viên của xã hội, có quyền an sinh xã hội và được phép thực hiện nhận thức, thông qua nỗ lực quốc gia và hợp tác quốc tế và phù hợp với tổ chức và những nguồn tiềm lực của mỗi Nhà nước, về quyền kinh tế, xã hội và văn hóa không thể thiếu được đối với nhân phẩm và tự do phát triển nhân cách mình ". Và nếu tuyên bố này có một phạm vi khai báo, và không theo luật định, Tuyên bố tuy nhiên đã đóng một vai trò mạnh mẽ kể từ năm 1948. Nó thấy người dân thuộc địa trong cuộc đấu tranh cho độc lập, nó đã gieo sạ được tâm trí trong một trận chiến cho tự do.

Tôi xin lưu ý bằng niềm vui rằng trong quá trình của thập kỷ qua đã có sự gia tăng các Tổ chức Phi chính Phủ (NGOs) (13) và các phong trào xã hội như Hiệp hội Thuế về Giao dịch Tài chính (ATTAC)(14); cũng như Liên đoàn Nhân quyền Quốc tế (FIDH) (15) và Tổ chức Ân xá Quốc tế (16), đang hoạt động và cạnh tranh nhau. Rõ ràng rằng để có hiệu quả ngày nay, đó là sự cần thiết để hoạt động qua mạng, để sử dụng tất cả các phương tiện truyền thông hiện đại.

Đối với những người trẻ tuổi, tôi nói: "Hãy nhìn xung quanh bạn, bạn sẽ tìm thấy những chủ đề biện chứng cho sự kiện phẫn nộ của bạn về cách giải quyết những người nhập cư, về người nhập cư "bất hợp pháp", về dân La Mã (được biết đến như là dân du mục Gypsy). Bạn sẽ tìm thấy những tình huống cụ thể dẫn bạn đến hành động mạnh mẽ của người công dân. Hãy tìm kiếm và bạn sẽ tìm thấy! Sự phẫn nộ của tôi liên quan đến những xúc phạm người Palestine bởi Israel (Indignez-vous!)"

Ngày nay, sự phẫn nộ chính của tôi quan tâm đến Palestine, Dải đất Gaza, và Bờ Tây của Jordan. Sự xung đột này thật tàn bạo. Tuyệt đối cần thiết để đọc các báo cáo của Richard Goldstone (17), vào tháng 9/2009, trên dải Gaza, trong đó vùng Nam Phi này, thẩm phán của người Do Thái, người thậm chí đã tuyên bố là theo chủ nghĩa phục quốc Do Thái (Zionist), cáo buộc quân đội Israel đã cam kết "những hành vi có thể so sánh với những tội ác chiến tranh và có lẽ, trong một số trường hợp, những tội ác chống lại nhân loại " trong suốt "Chiến dịch Thủ Diễn." (Operation Cast Lead) (18), đã kéo dài ba tuần lễ.

Chính tôi đã quay trở lại Gaza trong năm 2009, khi tôi đã có thể được vào cùng với vợ tôi nhờ vào những hộ chiếu ngoại giao, để nghiên cứu lần đầu tiên điều gì qua báo cáo nầy cho biết. Những người đi cùng chúng tôi đã không được phép vào Dải Gaza. Ở bên đó và Bờ Tây của Jordan. Chúng tôi cũng đã đến thăm các trại tị nạn Palestine được thành lập từ năm 1948 bởi cơ quan Liên Hợp Quốc UNRWA (19), nơi hơn ba triệu người Palestine bị trục xuất ra khỏi những vùng đất của họ bởi Israel; thậm chí còn chờ đợi sự trở lại của vấn nạn cho càng thêm nhiều và nhiều hơn.

Đối với Gaza, đó chính là một nhà tù không có mái nhà cho một triệu rưỡi người Palestine. Một nhà tù nơi người ta phải tổ chức chỉ để tồn tại. Mặc dù có sự phá hủy vật chất như là bệnh viện Trăng lưỡi liềm Đỏ của Chiến dịch Thủ Diễn, nó là hành vi của các dân Gaza, lòng yêu nước của họ, tình yêu của biển và những bãi biển, mối bận tâm thường xuyên về phúc lợi cho con cái họ, là những nhóm trẻ con vô số và vui vẻ, mà chúng luôn ám ảnh trí nhớ chúng ta. Chúng tôi đã rất ấn tượng bởi cách khéo léo nào đó họ đối mặt với tất cả sự khan hiếm đè lên họ. Chúng tôi thấy họ làm gạch, vì thiếu xi măng, để xây dựng lại hàng ngàn ngôi nhà bị phá hủy bằng những chiến xa. Họ khẳng định với chúng tôi rằng đã có 1.400 trường hợp tử vong bao gồm cả phụ nữ, trẻ em, và những người già ở trại Palestine trong thời gian Chiến dịch Thủ Diễn dưới sự chỉ đạo của quân đội Israel, so với chỉ 50 người bị thương ở phía Israel. Tôi chia sẻ những kết luận của thẩm phán Nam Phi. Điều đó là không thể chịu đựng nổi, khi chính gười Do Thái lại có thể phạm những tội ác chiến tranh. Tuy nhiên, lịch sử không đưa ra những thí dụ đầy đủ về con người đã từng rút ra những bài học từ lịch sử của riêng họ. (Tác giả, Stephane Hessel, có một người cha Do Thái.)

Khủng Bố, hoặc Sự Bực Tức?

Tôi biết rằng Hamas (đảng phái của những người chiến đấu cho Palestine tự do), đã chiến thắng cuộc bầu cử lập pháp cuối cùng, cũng không thể giúp gì khi tên lửa đã được phóng trên những thành phố Israel trong phản ứng đối với tình hình cô lập và phong tỏa, trong đó dân Gaza đang sống. Tôi nghĩ, một cách tự nhiên, rằng khủng bố thì không thể chấp nhận được; nhưng nó cần thiết để thừa nhận (từ kinh nghiệm ở Pháp) rằng khi người ta bị chiếm đóng bởi lực lượng vô cùng vượt bực đối với họ, sự đề kháng nhân dân không thể hoàn toàn không đổ máu.

Nó có phục vụ Hamas để gửi tên lửa vào thị trấn Sderot (thị trấn của Israel bên kia biên giới từ Gaza)?

Câu trả lời là không. Điều này không phục vụ mục đích của họ, nhưng họ có thể giải thích cử chỉ này bởi sự bực tức của dân Gaza. Trong khái niệm về sự bực tức, đó là sự cần thiết để hiểu về bạo lực như là một kết luận đáng tiếc về tình huống không thể chấp nhận được đối với những người phải chịu khuất phục họ.

Vì vậy, họ có thể tự nhủ, khủng bố là một hình thức của sự bực tức. Và điều này "khủng bố" là một cái từ ngữ sai lầm. Người ta đáng lý ra không nên dùng đến sự bực tức này, nhưng đó là sự cần thiết để có hy vọng. Bực tức là một sự từ chối của hy vọng. Nó dễ hiểu, Tôi có thể nói gần như tự nhiên, nhưng nó vẫn là không thể chấp nhận được. Bởi vì nó không cho phép người ta có được kết quả mà hy vọng có thể tạo ra bằng một cách có thể có được, một cách ngẫu nhiên.

Bất Bạo Động - Cách Chúng Ta Phải Học Để Làm Theo:


Tôi tin chắc rằng tương lai thuộc về bất bạo động, hòa giải khác nhau về văn hóa. Chính bằng cách này mà nhân loại sẽ phải bước vào giai đoạn tiếp theo. Nhưng trên đây, tôi đồng ý với Sartre: "Chúng ta không thể thứ lỗi cho những kẻ khủng bố ném bom, nhưng chúng ta có thể hiểu họ." 

Sartre đã viết vào năm 1947: "Tôi nhận ra rằng bạo lực trong bất kỳ hình thức nào nó có thể biểu hiện chính nó là một thất bại. Nhưng, nó là một thất bại không thể tránh khỏi bởi vì chúng ta đang ở một thế giới bạo lực. Và nếu thật sự, sự trông cậy vào những sự liều lĩnh của bạo lực làm cho nó bất diệt, điều đó cũng không sai; đó chính là biện pháp đáng tin cậy làm cho bạo lực dừng lại." 

Đối với tư tưởng đó, tôi sẽ thêm rằng bất bạo động là một biện pháp đáng tin cậy hơn để ngăn chặn bạo lực. Người ta không thể tha thứ cho chủ nghĩa khủng bố, bằng cách sử dụng tư tưởng Sartre hoặc xưng tên của nguyên lý này, trong suốt cuộc chiến tranh Algeria, hoặc cũng không phải trong thời gian Thế vận hội Munich năm 1972 với mưu toan giết người đã được thực hiện đối với các vận động viên Israel. Khủng bố thì không phong phú, và chính Sartre sẽ kết thúc tự hỏi ở cuối của cuộc đời mình về ý nghĩa của bạo lực và nghi ngờ lý do của nó để tồn tại.

Tuy nhiên, để công bố "bạo lực thì không hiệu quả" là quan trọng hơn để biết xem người ta phải lên án hay không những người dâng hiến mình cho nó (bạo lực). Khủng bố thì không hiệu quả. Trong khái niệm về hiệu quả, một niềm hy vọng không đổ máu là cần thiết. Nếu có một hy vọng bạo lực, chính là trong bài thơ của William Apollinaire (20) "hy vọng là (lực) hung tàn", và không phải trong sách lược hành động.

Sartre, vào tháng 3/1980, trong vòng ba tuần trước cái chết của ông, đã tuyên bố: "Điều cần thiết để cố gắng giải thích tại sao thế giới ngày hôm nay, quả là khủng khiếp, chỉ là ngay bây giờ trong một lịch sử phát triển lâu dài, mà hy vọng luôn luôn là về bên một trong những lực lượng chiếm ưu thế trong những cuộc cách mạng và nổi dậy, và làm thế nào tôi vẫn cảm thấy hy vọng như nhận thức của tôi về tương lai."

Đó là điều cần thiết để hiểu rằng bạo lực quay lưng lại với hy vọng. Đó là điều cần thiết để thích bạo lực hơn hy vọng, hy vọng qua bạo lực. Bất bạo động là cách mà chúng ta phải học để noi theo. Những kẻ áp bức cũng phải học.

Đó là điều cần thiết để đi đến đàm phán nhằm loại bỏ áp bức; đó là điều gì sẽ cho phép bạn không còn bạo lực khủng bố nhiều hơn nữa. Đó là lý do tại sao bạn không nên để quá nhiều căm thù chồng chất lên cao.

Thông điệp của Mandela (21) và Martin Luther King (22) tìm thấy sự thích hợp toàn diện trong thế giới mà đã từng vượt qua cuộc đối đầu của các ý thức hệ (như là chủ nghĩa Đức quốc xã) và chinh phục chế độ độc tài toàn trị (như là Hitler). Chính nó cũng là một thông điệp hy vọng vào năng lực của xã hội hiện đại để khắc phục những xung đột bằng một sự hiểu biết lẫn nhau và sự kiên nhẫn thận trọng. Để đạt đến điểm đó thì nhất thiết phải dựa trên các quyền, chống lại bất kỳ vi phạm nào, bất cứ ai là tác giả, cố tình gây ra sự phẫn nộ trong chúng ta. Không có thỏa hiệp về những quyền này.

Đối Với Một Cuộc Nổi Dậy Hòa Bình:

Tôi lưu ý, và tôi không phải là một người duy nhất, sự phản ứng của chính phủ Israel khi đối mặt với phương cách mà mỗi ngày Thứ Sáu những công dân của Bil'in (22), Palestine, tiến bước -- không có ném đá hoặc sử dụng vũ lực -- lên đến bức tường phân ranh, dựa vào đó để phản đối. Nhà chức trách Israel mô tả đặc điểm những bước này là "sách lược khủng bố không đổ máu." Đó là một hành động hay.... Đó là điều cần thiết để được nhà chức trách Israel đánh giá như là những người khủng bố bất bạo động. Đó là điều cần thiết một cách đặc biệt để làm lúng túng nhà cầm quyền (như nhà chức trách Israel) bởi hiệu quả của bất bạo động, được tìm thấy nhằm khích động sự hỗ trợ, sự hiểu biết -- sự hỗ trợ của tất cả những người trên thế giới là những kẻ thù của sự áp bức.

Cuộc Khủng Hoảng Hiện Nay:

Quá trình tư tưởng tiến triển của phương Tây đã thu hút thế giới vào một cuộc khủng hoảng từ đó nó (thế giới) phải xuất hiện qua sự phá vỡ cơ bản: "luôn luôn nhiều hơn" trong lĩnh vực tài chính mà còn trong các lĩnh vực về khoa học và kỹ thuật. Đó là thời cao điểm quan tâm về đạo đức, công lý, và Trạng Thái Cân Bằng Lâu Dài (kinh tế và môi trường) chiếm ưu thế. Bởi vì những rủi ro nghiêm trọng nhất đe dọa chúng ta. Chúng có thể chấm dứt cuộc phiêu lưu của nhân loại trên hành tinh mà chúng có thể làm cho không thích hợp để cư trú bởi loài người. Nhưng vẫn còn lại sự thật rằng những tiến bộ quan trọng đã được thực hiện sau năm 1948 (năm thành lập Liên Hợp Quốc và Tuyên bố về Nhân quyền): phi thực dân hóa, kết thúc của chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, sự phá sản của đế chế Xô Viết, sự sụp đổ của Bức tường Berlin. Mặt khác, trong mười năm đầu của thế kỷ 21 là một giai đoạn thoái hóa. Thoái hóa này được giải thích một phần qua cương vị Tổng thống Hoa Kỳ của George Bush, những sự kiện 11 Tháng Chín, và những hậu quả tai hại liên quan đến Hiệp Chủng Quốc, như là sự can thiệp quân sự ở Iraq.

Chúng ta đã có một cuộc khủng hoảng kinh tế, nhưng chúng ta vẫn không bắt đầu một chính sách phát triển mới. Hơn nữa, hội nghị thượng đỉnh Copenhagen chống lại sự ấm lên khí hậu đã không mang về một chính sách đúng đắng đối với việc bảo tồn hành tinh.

Chúng tôi đang ở trên một ngưỡng cửa giữa khủng bố của thập kỷ đầu tiên và những khả năng của sau nhiều thập kỷ. Nhưng đó là sự cần thiết để hy vọng, luôn luôn là cần thiết để hy vọng. Thập kỷ trước, trong những năm 1990, đã được một thời gian tiến bộ to lớn.

Liên Hiệp Quốc đã đủ khôn ngoan để triệu gọi những hội nghị như là ở Rio về môi trường, trong năm 1992, và ở Bắc Kinh về phụ nữ, trong năm 1995. Vào tháng 9/2000, theo sáng kiến ​​của Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, Kofi Annan, 191 nước thành viên đã thông qua một tuyên bố trên "tám mục tiêu của thiên niên kỷ để phát triển", mà họ hứa hẹn một cách đáng lưu tâm nhằm xóa đói giảm nghèo trên thế giới một nửa trước năm 2015.

Sự hối tiếc lớn của tôi là không phải Obama hay Liên minh châu Âu (EU) đã cam kết với chính họ về điều gì nên là điều khoản cho một mạng diễn đàn hữu ích mang những giá trị cơ bản.

Kết Luận:

Làm thế nào để kết thúc cuộc gọi này là sự phẫn nộ? Bằng cách nói rằng vẫn còn những gì, nhân dịp kỷ niệm thứ sáu mươi của chương trình của Hội đồng Quốc gia Kháng chiến, chúng tôi đã nói vàongày 8/03/2004 -- chúng tôi, những cựu chiến binh của phong trào Kháng chiến và các lực lượng chiến đấu cho Tự Do Pháp (1940-1945) - - rằng chắc chắn "chủ nghĩa Đức quốc xã bị chinh phục, nhờ vào sự hy sinh của anh chị em chúng ta trong phong trào Kháng chiến và lực lượng Liên Hiệp Quốc chống lại phát-xít man rợ. Nhưng mối đe dọa này không hoàn toàn biến mất, và sự tức giận của chúng tôi chống lại bất công thì vẫn còn nguyên vẹn." Ngoài ra, hãy để chúng ta luôn luôn được gọi là "một cuộc nổi dậy thật sự hòa bình chống lại các phương tiện truyền thông đại chúng cung cấp như một thẻ thông hành cho giới trẻ của chúng ta chỉ tiêu thụ câu hỏi đại chúng, khinh miệt những kẻ yếu nhất và văn hóa, chứng mất trí nhớ tổng quát, và sự cạnh tranh khó khăn của tất cả chống lại tất cả. "

Đối với những người sẽ làm nên thế kỷ 21, chúng ta nói bằng tình cảm mình:
Tạo ra là để chống lại; chống lại là tạo ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét