Năm 13 tuổi bị công an bắt vì tội đọc sách đồi trụy
Đặng Thái Minh - Hè 1977 thằng bạn cùng xóm đến nhà tôi đổi sách. Chú Mai Văn Em đứng trong phòng tiếp dân của công an phường 14, đưa tay ngoắc hai đứa. Chú cho thằng bạn tôi mang sách của nó về (không nhớ quyển gì), tịch thu quyển truyện của tôi (đóng bìa cứng màu xanh, rất đẹp). Chú nói:
-Quyển này đồi trụy. Tôi tịch thu.
Tôi cãi:
-Truyện con nít, không phải sách đồi trụy, chú ơi.
-Tôi nói là đồi trụy.
Tôi cố vớt vát:
-Chú xem xong mà thấy không phải sách đồi trụy thì trả cho cháu được không?
Chú nghiêm mặt:
-Tôi không đọc.
Rồi bỏ quyển sách vào hộc bàn, đuổi cả hai thằng ra.
Hôm sau tôi thấy chú Đức ngồi trước nhà đọc quyển sách gì giống như quyển sách của mình. Tôi hỏi thằng em:
-Phải quyển sách của anh không?
Nó xác nhận:
-Sách của Minh đó. Em nghe tụi nó nói: “Sách của con thiếu tá ngụy thì tịch thu; sách của em đại úy bộ đội thì không dám”.
Năm 1977 trừ thiếu úy Khóa, nghe nói gốc là giáo viên, hai ông thiếu úy còn lại và tất cả chiến sĩ (lính trơn) công an phường đều ít học. Các cô chú trẻ đều phải đi bổ túc. Năm tôi vào đại học (1981), chú Đức mới học lớp 6, lớp 7 gì đó. Học vấn chú Em có lẽ cũng thế thôi. Nhưng chú nhìn quyển sách đẹp, đóng bìa cứng, biết ngay là sách đồi trụy, cần phải tịch thu.
Về sau (2004? 2007?) chú Em lên trung tá trưởng công an phường. Trong ba mươi năm đó chú đã bắt nạt thêm được bao nhiêu đứa con nít?
. Bookmark the permalink.
CHUYỆN CỦA CHA
(Gửi mẹ)
Cha tôi mất khi tôi tròn ba tuổi
Cuối đầu nhìn ngơ ngẩn tuổi ngày xanh
Tình yêu cha là ảo ảnh mong manh
Tuổi thơ con trong chuỗi ngày cô quạnh.
Con đã nghe cơn giông hè buốt lạnh.
Chén cơm nâu mẹ san sẻ vui buồn
Chiều buồn rong tuổi nhỏ bắt chuồn
Đồi lộng gió đôi cánh diều tha thướt.
Mẹ con côi từng bữa ăn lo trước
Chấp vá thêm chờ đến gạo đầu mùa
Mái nhà tranh mùa đông gió đu đưa
Mẹ thầm khóc vì con là con lính.
Đời là thế biết đâu mà nhẩm tính
Chiến trận tàn xương máu chảy về đâu
Cha của tôi, tôi thốt hết thành câu
Mồ hiêu quạnh cũng chỉ vì chiến cuộc.
Sách thánh xưa chắc là: ai cũng thuộc
Thắng làm vua thua làm giặc lẽ thường
Con mồ côi nhà lại cách xa trường
Thời niên thiếu lấy gì mà ao ước.
Mẹ tần tảo vai gầy đôi chân bước
Nhọc nhằn thương con trẻ thích vạn điều
Nặng tình thương mẹ lo lắng chắt chiêu
Diều con bước khuyên con nghe lời mẹ.
Lo cho con từ khi còn bập bẹ
Đến ngày con nhận biết phải làm gì?
Thương mẹ nhiều con lần nữa khắc ghi
Chuyện của cha cũng là của mẹ.